Tần Lâm vừa dứt lời, đột nhiên cả nơi đây đều im bặt.
Mọi người đều sững ra một lúc, sau đó nhìn Tần Lâm với vẻ kinh ngạc.
Tranh giả?
Sắc mặt Tô Văn Minh lập tức thay đổi, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Hỗn láo! Anh dám nói đây là tranh giả ư? Anh có bằng chứng không? Anh là cái thá gì mà dám nói với tôi đây là tranh giả, anh có biết tôi làm nghề gì không?”
“Khốn kiếp, ở đây đến lượt anh lên tiếng sao? Nhìn bộ dạng rác rưởi như anh mà cũng dám phách lối trước mặt tôi sao?”
Tô Văn Minh vừa dứt lời, những người khác cũng lần lượt lên tiếng.
“Đúng vậy, nhà họ Tô là chuyên gia về kinh doanh đồ cổ, cậu nói người khác mua đồ cổ giả thì không sao, nhưng nói Tô thiếu gia mua đồ giả thì có hơi quá đáng rồi đó!”
Nhà họ Tô khởi nghiệp từ việc kinh doanh đồ cổ, đến nay đã trở thành nhà buôn đồ cổ có tiếng trong tỉnh, từ nhỏ Tô Văn Minh đã được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như vậy, tuy còn trẻ nhưng anh ta chắc chắn cũng gần như được coi là một bậc thầy giám định chuyên nghiệp rồi.
Về cơ bản, bất kỳ món đồ cổ nào chỉ cần có biểu hiện rõ ràng là có thể biết được đó là thật hay giả.
Vậy nên, nếu như nói người khác tặng đồ cổ giả thì có thể đã nhìn nhầm nên mới bị người ta lừa, vậy thì kỹ thuật không đạt.
Nhưng nếu món đồ cổ mà Tô Văn Minh tặng là giả thì chắc chắn là do cố ý, vậy thì thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647418/chuong-676.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.