Lâu Đình Đình bị ăn một phát tát thì đơ ra, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Bố, bố sao vậy, sao bố lại đánh con...”.
Lâu Chính Cương nổi trận lôi đình, trợn to hai mắt, chỉ tay vào Lâu Đình Đình nói.
“Đừng có ở đây nói linh tinh nữa, bố đặc biệt đến đây để đón cậu Tần đấy, con mau cút về nhà đi!”
Lâu Chính Cương thật sự không nói nên lời, công ty nhỏ của ông ta đối với những người dân bình thường thì cũng có thể coi là giàu có.
Nhưng trước những gia tộc quyền quý thực sự, thì ông ta chỉ là tép riu mà thôi.
Một câu nói của Liễu Thanh Thanh có thể quyết định sống chết của cả nhà bọn họ, cho nên đã bắt kịp lúc này thì ông ta tất nhiên phải nắm bắt cơ hội lấy lòng.
Vốn muốn đến đây lấy lòng, nếu con nhóc này quấy phá thì Lâu Chính Cương sẽ tức chết mất.
Lâu Đình Đình đờ đẫn, cô ta thật sự không hiểu sao bố lại có thái độ tốt với tên họ Tần kia như vậy?
“Bố... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Cao Phương cũng hoang mang hỏi.
“Đúng vậy, ông thông gia, chuyện này là thế nào vậy!”
Lâu Chính Cương tỏ vẻ bất lực, không hiểu mấy người này xen vào chuyện này làm gì.
“Cậu Tần, sao cậu lại đi cùng bọn họ vậy? Đây là con gái tôi, do tôi không biết cách dạy dỗ, thật sự xin lỗi cậu”.
Lâu Chính Cương lễ phép nói.
Tần Lâm cười nhạt: “Không có gì, tôi và con gái của ông là họ hàng”.
Lâu Chính Cương sửng sốt, lập tức vui mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647334/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.