Nói xong, Tần Lâm liền vung tay tát Tống Vĩnh Cường một cái, Tống Vĩnh Cường trực tiếp bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.
“Thằng khốn! Mày dám đánh tao sao!”
Cả nhà họ Tống lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn, vô cùng tức giận, vốn dĩ hôm nay đã rất khó chịu vì không lấy được gì, ngược lại còn để cho Tống Diễm Linh có nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn rời khỏi nhà họ Tống, điều này càng khiến cho bọn họ dễ mất bình tĩnh hơn nữa.
Tống Vĩnh Cường nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.
“Thằng rách việc, đây là do mày ép tao đấy!”
Nói xong, Tống Vĩnh Cường lấy điện thoại ra gọi.
“A lô! Anh Báo, ở đây có hai người cần anh xử lý! Mong anh đến nhanh cho, cứ yên tâm, sẽ không thiếu tiền đâu!”
Sau khi nói xong, Tống Vĩnh Cường cúp điện thoại rồi đứng dậy, giống như đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
“Hai người, bây giờ tôi cho một cơ hội nữa, bốn tòa nhà thương mại, nhà họ Tống chúng tôi muốn hai tòa, sau khi ký hợp đồng, chúng tôi sẽ tha cho các người!”
Tần Lâm mỉm cười: “Nhà họ Tống các người cũng tham thật đấy, gọi người đúng không? Được, tôi cũng sẽ gọi đến cho các người xem”.
Tống Vĩnh Cường cũng chẳng thèm quan tâm, mày nghĩ mày là ai, có còn là đại thiếu gia nhà họ Tần lúc trước nữa đâu chứ?
Thời thế thay đổi, bây giờ Đông Hải đã không còn là thiên hạ của nhà họ Tần nữa rồi!
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe van chạy tới.
Một người đàn ông ăn mặc xuề xòa bước xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647286/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.