Giáo viên hướng dẫn vội vàng chạy ra giảng hòa.
"Thầy Mạnh, thầy đừng để ý, anh ta là anh rể của Trần Khả Nhi, phụ huynh của sinh viên, chắc là người ngoài ngành, thầy chấp nhặt với anh ta làm gì!"
Viện trưởng Mạnh là người vốn để ý chuyện nhỏ nhặt, làm gì cũng vô cũng cẩn thận, vậy nên mọi người không dám đùa với ông ấy.
Hơn nữa, Tần Lâm chỉ là phụ huynh sinh viên, cho dù là người trong ngành thì với tuổi tác của anh thì cùng lắm là phó chủ nhiệm hoặc là chủ nhiệm mà thôi.
Trình độ của chủ nhiệm sao bằng chuyên gia chứ, càng không bằng giáo sư có kinh nghiệm như viện trưởng Mạnh.
Để anh đến hội thảo chuyên gia so tài với viện trưởng Mạnh thì đúng là đùa mà?
Viện trưởng Mạnh vừa nghe thấy là phụ huynh thì sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, thực sự không có yêu cầu cao với phụ huynh của sinh viên, nếu quá để ý thì sẽ dễ dẫn đến mâu thuẫn.
"Hừ, phụ huynh của sinh viên cũng không được nói bừa như vậy, trình độ y thuật không phải là thứ có thể nói vớ vẩn được".
Tần Lâm nghe xong, cười nhạt: "Tôi đâu có nói bừa đâu, với cách nhìn của ông về mối quan hệ giữa y tá và bác sĩ, thì chắc trình độ của ông cũng tầm thường thôi".
Giáo viên hướng dẫn:...
Trần Khả Nhi:...
Viện trưởng Mạnh:... ngôn tình hay
Ba người đều sững sờ.
Anh gì ơi, anh không thấy viện trưởng đang nhường anh rồi à? Anh có ý gì vậy, nhường anh anh không chịu, cứ cố sống cố chết so đo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647274/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.