Vẻ mặt Nham Thạch đầy vẻ nuối tiếc.
"Linh Linh! Con làm gì vậy! Cơ hội tốt như vậy mà con vứt danh thiếp của tổng giám đốc Hải đi, con điên rồi ư!"
Trần Linh cũng biết mình đã gây họa, nhưng đã chết còn già mồm, nói.
"Bố, bố đừng tin chị đấy, cho dù có lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Hải thì sao chứ, người ta đâu có biết nhà mình, có nhiều người cũng lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Hải đấy thôi, không chừng là do người ta làm rơi hoặc là bọn họ trộm được đấy!"
Trần Linh càng nói càng hăng, giống như sắp làm thịt người ta vậy.
"Đúng rồi, chắc chắn là hai người trộm hoặc là nhặt được, nếu không hai người sao có thể lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Hải chứ?"
Trần Linh nói như vậy, Trần Nham Thạch mới bình tĩnh lại, đúng là không thể quá kích động.
Mặc dù lấy được danh thiếp nhưng vấn chưa làm rõ được lai lịch của nó mà.
Nếu là của Hải Dao Dao đưa cho thì đương nhiên là vô cùng tuyệt.
Nhưng nếu không phải thì sao, nhỡ Hải Dao Dao làm rơi thật hoặc bọn họ nhặt được ở chỗ khác thì chẳng phải là tấm danh thiếp này chẳng có giá trị gì hay sao.
Liên lạc với người ta cũng chẳng có tác dụng, người ta có quen mình đâu.
Trần Diên nhẫn nhịn nói.
"Đây là tổng giám đốc Hải chủ động đưa cho con".
Trần Linh hừ một cái: "Chém gió vừa thôi, tổng giám đốc Hải chủ động đưa cho chị? Chị là cái thá gì? Chị chỉ là một bác sĩ, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647257/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.