Ninh Cường vừa dứt lời, trên mặt mọi người liền lộ ra vẻ giễu cợt.
Xong đời rồi, động tay động chân rồi!
Không cần biết có phản kháng hay không, kết quả cuối cùng vẫn sẽ bị ném ra ngoài mà thôi.
Nhiều người quyền lực ở đây trong một dịp trọng đại như vậy, nếu như bị lột trần rồi ném ra ngoài thì sẽ vô cùng nhục nhã.
Tần Lâm nghe xong, bèn cười khẩy.
“Ông chắc chứ? Ông là người đứng ra tổ chức, không biết phân biệt trắng đen, còn muốn ra tay với tôi sao? Đây là cách mà các người tiếp khách à?”
Ninh Cường cười phá lên: “Tiếp khách? Những vị khách mà chúng tôi tiếp đón đều là người có thân phận đặc biệt, giống như môt nhân vật lớn như tổng giám đốc Tôn đây mới là khách quý, còn cậu thì sao? Tôi nhìn cậu chắc giống như lẻn vào đây hơn thì phải, thư mời của cậu đâu?”
Tần Lâm lộ ra vẻ bông đùa: “Thư mời? Tôi không có”.
“Ha ha, không có thư mời mà còn kiêu ngạo như thế, cậu thật sự muốn chết đấy à, người đâu, mau ra tay cho tôi!”
Vài nhân viên bảo vệ vây quanh Tần Lâm, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, một nhóm người ở đằng xa chạy tới.
Các phóng viên xung quanh đều chụp ảnh, ánh đèn nhấp nháy liên tục.
Mọi người đều tò mò và đổ dồn ánh mắt về phía bên kia, nhìn thấy một vài nhân vật lớn trong đám đông đang tiến lại gần.
Sắc mặt của Ninh Cường và Tôn Bách Vạn lập tức thay đổi!
“Chủ tịch Hải?”
“Hình như là vậy!”
Đứng trong đám người chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647254/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.