Trần Nham Thạch vội vàng giải thích: “Ông Lưu, tôi cũng không biết sẽ thế này, ông đừng kích động, tôi sẽ trả lại tiền cho ông!”
Sắc mặt ông Lưu vô cùng âm u: “Trả lại? Con mẹ nó, giờ trả lại thì có tác dụng gì? Tôi mất hết thể diện rồi, vừa nãy có biết bao nhiêu người nhìn thấy tôi bị đuổi ra ngoài, ông nghĩ bọn họ sau này còn có thể hợp tác với tôi không? Ông Trần, lần này ông không chạy được đâu, nếu không đánh ông một trận thì tôi không hể hả giận được, đánh cho tôi!”
Vừa hạ lệnh, mấy người đàn ông cao lớn liền xông lên.
Đám người nhà họ Trần chạy tán loạn, tan đàn xẻ nghé, lúc này chỉ có thể thân ai người nấy lo.
Chỉ đáng tiếc là không ai chạy được, tất cả đều bị đấm đá túi bụi.
......
Người bên trong không hề thấy cảnh náo loạn bên ngoài kia.
Sau khi Trần Diên đi vào thì vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ anh đưa tôi vào được luôn? Rốt cuộc là sao vậy?”
Tần Lâm nói: “Tôi quen với một nhà tổ chức của bọn họ, đó là bệnh nhân của tôi”.
Trần Diên lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Cô ấy cũng là bác sĩ nên rất hiểu mạng lưới quan hệ của bác sĩ, nhưng chắc Tần Lâm càng rộng hơn thì phải?
Mặc dù mối quan hệ giữa cô ấy và những bệnh nhân trước kia rất tốt, nếu có việc cần giúp đỡ thì đã số họ sẽ cố gắng trợ giúp.
Nhưng người bạn này của Tần Lâm giúp lớn thật đó.
Hai người hai vé, tổng là hai triệu đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647252/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.