Trần Linh nhíu mày: “Mặc dù vậy, nhưng vé vào thật sự quá đắt đỏ, chúng ta không gánh nổi khoản chi này”.
Sau khi Trần Linh nói xong, Trần Nham Thạch đột nhiên nhìn sang Vương Đại Đông nói.
“Nhà Đại Đông có chút quan hệ mà, có thể giúp chúng ta kiếm mấy tấm vé rẻ không? Nếu không thì chỉ cần một tấm thôi cũng được”.
Kiếm được hai ba tấm là tốt nhất, nếu không, lấy được một tấm cho Trần Nham Thạch đi cũng được.
Vương Đại Đông nhíu mày, mặc dù vé này không dễ kiếm, nhưng anh ta là rể mới, phải cố gắng đáp ứng yêu cầu của bố vợ.
“Bố để con gọi điện thoại hỏi xem”.
Nói xong, Vương Đại Đông đi gọi điện thoại hỏi thăm.
Tần Lâm thấy bọn họ bàn luận rất sôi nổi thì hỏi:
“Mọi người muốn vé của hiệp hội Công nghiệp này à?”
Trần Nham Thạch nhíu mày: “Một người bác sĩ như cậu chen lời vào làm gì, lẽ nào cậu có thể kiếm được vé à?”
Trần Diêm gật đầu với Tần Lâm: “Mấy năm nay kinh doanh than đá không dễ dàng, chỉ đáng tiếc mối quan hệ của em không đủ rộng nên không giúp đỡ được gì”.
Tần Lâm nói: “Cũng không phải chuyện gì khó khăn, để cháu kiếm mấy tấm vé giúp mọi người”.
Nói xong, Tần Lâm cũng đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau khi Tần Lâm đi, Trần Nham Thạch nhíu mày nói với Trần Diêm.
“Thằng nhóc này không có bản lĩnh gì mà nói năng mạnh miệng phết, Trần Diêm, sao con lại thích loại người như này vậy?”
Trần Diêm nói: “Bố, con người Tần Lâm rất tốt, với cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647248/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.