Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi vào khu soát vé.
Sau khi vào trong lại gặp Khúc Đình thêm lần nữa, Khúc Đình nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
"Diệp Vãn Nhi, cô bị sao vậy, sao cứ làm loạn thế, cô biết tự tiện xông vào khu bên trong sẽ có hậu quả thế nào không? Nếu bị người ta phát hiện, bị đuổi ra còn nhẹ đó, không khẻo còn bị cảnh sát bắt lại!"
Diệp Vãn Nhi trợn mắt nhìn cô ta, không thèm nể nang.
"Chị họ, bọn chị có vé, sao chị cứ nghĩ chúng tôi không có vé nhỉ?"
Khúc Đình lạnh lùng cười: "Cô đùa cái gì thế, hai người nếu thực sự có vé thì sẽ đi từ cửa tuyển chọn vào chắc, bây giờ mấy người đi vào khu trong với tôi, rõ ràng là không biết lưu trình trên vé, cô giả vờ cái gì, đều là họ hàng, chẳng nhẽ tôi lại báo cáo cô?"
Mặt Khúc Đình lạnh như tiền, hừ một tiếng, sau đó đi lướt qua người bọn họ, tỏ vẻ không quan tâm.
Khúc Đình không tin Diệp Vãn Nhi có thể kiếm được vé, càng không tin bọn họ có vé vào được vòng trong.
Muốn vào thẳng vòng trong, không cần qua vòng tuyển chọn, nhất định phải được người ở tỉnh lỵ giới thiệu, phải là mấy chuyên gia, chủ nhiệm, hoặc những bác sĩ ở những phòng khám tư nhân nổi tiếng.
Diệp Vãn Nhi chỉ là học việc của một phòng khám nhỏ ở Đông Hải, sao có quan hệ ở tỉnh lỵ chứ?
Nhìn Khúc Đình õng ẹo, kiêu căng, Diệp Vãn Nhi tức điên người, trợn trắng mắt, suýt nữa thổ huyết.
Cái cô Khúc Đình này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647226/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.