Nghe Trần Đế Hào nói giống như ông ta có quen biết với Tần Lâm và Chúc Linh Linh vậy!
Trần Đế Hào gật đầu: "Tôi có duyên được gặp mặt cậu Tần và cô Chúc một lần".
Lúc Trần Đế Hào nói có chút chột dạ, đâu chỉ là có duyên gặp một lần, suýt chút nữa thị bị Tần Lâm giết chết rồi ấy.
Nếu không phải phản ứng nhanh thì ông ta đã có kết cục giống Viên Thiệu Cường rồi.
Vẻ mặt Tạ Hoa Cường đột nhiên trở nên lúng túng, cố cười hai tiếng.
"Đúng là trùng hợp quá ha..."
Tạ Hoa Cường cảm thấy mặt nóng bừng, giống như bị người khác tát cho một cái vậy, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Đúng là mất hết cả mặt mũi, anh ta tưởng đồ của mình là đỉnh lắm rồi, vậy nhưng ở nhà người ta lại chẳng là cái đinh rỉ gì.
Anh ta có thẻ Bạch Kim thì người ta có thẻ đen.
Anh ta có quen biết với Trần Đế Hào, còn Trần Đế Hào phải cung kính với Tần Lâm.
So sánh như vậy đúng là khác nhau một trời một vực.
Sau khi uống vài chén rượu, Trần Đế Hào liền cáo từ, hôm nay có người ngoài ở đây, ông ta không thể nói chuyện với cậu Tần, ngồi ở đây cũng khá lúng túng, thà về sớm một chút còn hơn.
Tần Lâm gật đầu, để ông ta đi.
Chúc Linh Linh cũng thầm cảm thấy trùng hợp, hôm qua mới gặp Trần Đế Hào xong, anh Tiểu Lâm còn suýt nữa thì dùng dao phế tay của ông ta.
Trần Đế Hào vừa đi, Vương Vân vội hỏi.
"Linh Linh, sao con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647219/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.