Ở độ cao một trăm mét, một khi nhảy xuống thì cho dù có là sắt cũng sẽ bị biến dạng, huống chi là người.
Người bình thường có sức khỏe tốt được huấn luyện thường xuyên như bộ đội đặc chủng hay lính cứu hỏa, cùng lắm chỉ nhảy được độ cao hơn chục mét, về cơ bản trên hai mươi mét là rất khó để đảm bảo an toàn.
Còn ông cụ nhảy lầu ba mươi vẫn bình an vô sự, người như vậy thật sự tồn tại sao?
Tần Lâm mỉm cười: “Chắc là có”.
Thực lực của Diệp Hiên Viên đến đâu, ngay cả Tần Lâm cũng không biết rõ, khi còn bé anh đã đánh nhau với ông cụ suốt ngày, nhưng lần nào cũng bị đánh bại.
Dần dần Tần Lâm ít bị đánh hơn, thỉnh thoảng vẫn có thể đánh lại, nhưng cuối cùng vẫn cứ thua ông cụ.
Vậy nên Tần Lâm chỉ có thể miêu tả sức mạnh của Diệp Hiên Viên bằng cụm từ ‘thâm sâu khó lường’ mà thôi.
Nhảy từ độ cao một trăm mét, Tần Lâm cũng có thể làm được, nhưng không thể nào dễ dàng bình tĩnh được như Diệp Hiên Viên.
Hai người vừa đi đến trường vừa nói chuyện phiếm, sau khi liên hệ với bên trường học, hiệu trưởng đã đích thân đưa Tần Nha Nha ra ngoài.
“Cậu Tần, biểu hiện của Nha Nha ở trường vô cùng tốt, cô bé rất hòa hợp với các bạn cùng lớp, các giáo viên cũng rất thích cô bé”.
Bất luận là thật hay không, nhưng ở trước mặt Tần Lâm, hiệu trưởng phải nói những câu tốt đẹp.
Tần Nha Nha cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy Tần Lâm, cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647213/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.