Sau khi Vu Cường rời đi, lúc đầu đám bạn học không phát hiện ra nhưng sau đó cảm thấy sai sai.
“Sao tổng giám đốc Vu mãi chưa về chứ?”
Một cô gái đi ra ngoài tìm nhưng không thấy, ở quầy thanh toán cũng không thấy.
“Có khi nào tổng giám đốc Vu chạy rồi không?”
“Hả? Không phải chứ? Áo của cậu ấy vẫn ở đây mà”.
“Áo còn ở đây cũng chẳng thể nói lên điều gì, mau gọi điện cho cậu ta đi!”
Có người bấm số của Vu Cường, nhưng chuông đổ vài tiếng rồi bị tắt, sau đó gọi lại thì biến thành khóa máy.
Mọi người tái mét mặt mày.
“Thôi xong rồi, cậu ta chạy thật rồi, tên Vu Cường này thực sự không phải là người!”
“Đúng vậy, khoe khoang một hồi rồi vứt chúng ta ở đây!”
Đám bạn học ra bên ngoài, cũng có ý định muốn chạy, nhưng bên ngoài có mấy người phục vụ đang nhìn, sự rời đi của Vu Cường đã khiến họ cảnh giác hơn.
Nếu muốn rời đi lúc này e rằng không đơn giản như thế.
Mọi người nhìn nhau, lập tức chẳng còn hứng thú hát hò nữa, cho dù chia tiền ra trả một triệu rưỡi thì mỗi người cũng chỉ mất tám chín mươi nghìn tệ, nhưng đó cũng không phải là con số nhỏ đối với bọn họ.
Mọi người hướng ánh mắt về phía Điền Lộ.
Trong số mọi người Cửu Thúc Điền Lộ là người giàu nhất, dù sao cô ta cũng là ca sĩ, đương nhiên là nhiều tiền hơn người bình thường.
Điền Lộ cau mày lại: “Các người nhìn tôi làm gì, tôi cũng đâu có uống, ai uống người đấy tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647195/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.