Ánh mắt của Tần Lâm quét qua một lượt, lộ ra vẻ lạnh lẽo, ánh mắt này dường như khiến nhiệt độ xung quanh thấp xuống mấy độ.
"Con mẹ mày, bố mày đang nói chuyện với mày đấy, dám gây sự ở địa bàn của tao à, mày ở nhóm của ai?"
Tần Lâm cười lạnh: "Mày nói xem, tao ở nhóm của ai?"
Anh Lượng cười khinh bỉ: "Mày còn dám hỏi tao? Mày có biết anh Mao không, tao ở nhóm của anh Mao đấy, mày động vào tao một lần nữa xem!"
Anh Mao?
Mấy loại người như thế này đương nhiên anh chưa từng nghe qua, chắc là mấy đám côn đồ đầu đường xó chợ thôi.
Tần Lâm cười lạnh, nói: "Được rồi, cho mày thêm mấy phút để gọi người đến đấy, càng đông càng tốt, tao xử lý cả thể".
Tần Lâm nghĩ một lúc, vẫn gọi điện cho Đoàn Bảo Đông một cuộc.
Vốn cũng nghĩ một mình ra tay, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên anh với Nha Nha gặp nhau, đánh nhau với bọn chúng quá bạo lực, vẫn nên để người khác đến xử lý thì hơn.
Đoàn Bảo Đông và Long Ích Huy nhanh chóng chạy sáu con xe bán tải đến nơi, chở năm sáu mươi người, làm cả cây cầu vượt chật như nêm cối.
Đoàn Bảo Đông biết ở đây có một đám ăn xin, nhưng không để ý lắm, làm ngành này cũng có chút phiền phức, ông ta cũng không muốn thu nạp bọn chúng làm gì.
Đám người này cũng không thể đuổi cùng giết tận được, vẫn phải chừa lại cho bọn chúng một con đường sống.
Nhưng không ngờ đám ăn xin này lại không muốn sống nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647183/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.