“Tôi đoán chắc là ‘Dì Phùng nhà họ Tần’ cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện này đâu, tên nhóc này biết được nên mới đến để giả mạo đó”.
“Nếu như giả danh người khác thì chắc chắn sẽ bị lật tẩy, giả mạo cũng ngầu đấy, nói không chừng chả ai dám đụng đâu?”
Trương Tín đứng dậy, chỉ thẳng vào Tần Lâm rồi nói.
“Cậu có biết xấu hổ không đấy? Cậu để mọi người nhìn xem bộ dạng này của cậu có giống ‘Dì Phùng nhà họ Tần’ không? Một thằng đàn ông mà lại đi giả danh phụ nữ, ý của cậu là bọn tôi ngốc lắm đúng không! Bảo vệ, bảo vệ đâu!”
Trương Tín hét lên, sau đó vài nhân viên bảo vệ chạy đến: “Thưa ông, xin đừng làm ồn, có chuyện gì vậy?”
Trương Tín chỉ vào Tần Lâm, nói: “Thằng nhóc này là kẻ mạo danh, các người mau tống cổ nó ra khỏi đây đi!”
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn Tần Lâm một lượt rồi lại nhìn nhau.
Người này chính là khách quý mà đội trưởng nói đến mà?
Đội trưởng đã nói người này là top 1 bảng đại gia, hơn nữa còn là khách quý mà lãnh đạo Tôn tiếp đãi nên càng không được lơ là.
Tên béo này đang nói nhăng nói cuội gì thế?
Nhân viên bảo vệ cầm côn điện trên tay, chỉ vào Trương Tín rồi lạnh lùng nói.
“Đừng có lo chuyện bao đồng, nếu ông ồn ào thì chúng tôi xin mời ông ra ngoài”.
“Các người...”, Trương Tín sững ra một lúc, không ngờ đám bảo vệ này lại nói đỡ cho Tần Lâm!
Nhưng dù sao người ta cũng đã cầm côn điện trên tay, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647163/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.