*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Đông Tuyết mải vui vẻ nói chuyện với Tần Lâm, không đề ý đến vấn đề này, cô ấy cười ngượng ngùng, rồi kể qua loa.
Ngụy Kiến Quân cười khinh bỉ: “Anh bạn Tần này xem ra chưa từng tặng trang sức cho bạn gái nhị, tặng đồng hồ giả là không nên đâu, phụ nữ mà, trên người luôn phải đeo một vài trang sức châu báu mới được”
Vương Đông Tuyết xua tay: “Không cần đâu, tôi không thích châu báu lắm”
Đường Nhu nói: “Phụ nữ sao có thể không thích châu báu chứ, Đông Tuyết cô đang cố giữ thể diện cho anh ta đúng không, không cần thiết đâu, chúng ta là bạn cùng lớp mà, sao có thể coi thường nhau được?”
“Chồng tôi là chủ cửa hàng trang sức, thế này đi, sau này nếu có sản phẩm lỗi giảm giá, hoặc là đồ tặng kèm gì đó, tôi sẽ giữ lại cho cô một chút, các cô có thể tiết kiệm tiền, suy xét nhé”
Đường Nhu một cách châm biếm, bọn họ mua trang sức châu báu thì mua đồ tốt, còn Vương Đông Tuyết thì phải mua sản phẩm lỗi, giảm giá, quà tặng kèm? Đúng là cay độc! Mấy người bạn của cô cũng hơi khó chịu, tất cả đều tức giận trợn mắt nhìn cô ta, như chuẩn bị chửi nhau đến nơi.
Tần Lâm lại chỉ cười nhạt: “Những thứ như trang sức châu báu chỉ là đồ dùng hàng ngày, vốn không cần phải tặng vào dịp đặc biệt gì, nếu thích thì tặng lúc nào cũng được”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647107/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.