Vương Tử sững sờ, sau đó liền cười chế nhạo.
“Tôi với anh thực sự không phải người cùng một thế giới, tôi không đú nổi cái trình nói phét của anh, anh tưởng mình là ai chứ? Chỉ là một người bình thường, nếu không phải là Văn Kỳ thì ngay cả nhà hàng này anh cũng không vào được đâu!”
“Anh vẫn còn ngông cuồng ở đây sao? Nếu không phải nề mặt Văn Kỳ, tôi đã sớm kêu bảo vệ tống cổ anh ra ngoài rồi! Anh có thân phận gì chứ? Chẳng qua chỉ là một thằng trai bao ăn bám, ra vẻ cái gì chứ?!" Nghe thấy Vương Tử nói ngày càng quá đáng, Tô Văn Kỳ đập bàn.
“Anh có thôi ngay không?!”
Tần Lâm nghe thấy thế liền cười khẩy.
“Tôi có thân phận gì?”
“Tôi nói cho anh biết, cho dù là bố anh, khi gặp tôi cũng phải lễ phép”
Vừa dứt lời, Vương Tử lập tức phẫn nộ.
“Láo toét! Anh dám nói bố tôi? Anh biết bố tôi là ai không? Là người mà thằng nhà quê như anh có thể so sánh được sao?”
Vương Tử đã điều tra tất tần tật thông tin của Tần Lâm, anh là đại thiếu gia của một gia tộc suy vong, bây giờ làm bác sĩ.
Bị tất cả gia tộc lớn ở Đông Hải bài trừ, với hoàn cảnh bây giờ của anh thậm chí còn không bằng một người dân thường.
Ngưỡi như thế này mà cũng muốn kết thân với nhân vật có địa vị cao sao? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Tô Văn Kỳ nghiêm mặt, đứng dậy.
“Vương Tử! Anh thôi đi! Tôi không cần anh giúp nữa, mời anh rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647054/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.