Trần Thục nhìn thấy Diệp Vãn Nhi đi cùng một người đàn ông đến, liền cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Vãn Nhi, đây là..."
Diệp Vãn Nhi nhỏ giọng nói: "Đây là anh Tiểu Lâm".
Trần Thục há to miệng, không tin được mà nhìn Tần Lâm.
"Anh Tiểu Lâm, anh còn sống, thật là tốt quá".
Mặc dù Trần Thục và Tần Lâm chỉ quen biết qua loa mà thôi, nhưng Trần Thục tâm tình lương thiện, biết tin Tần Lâm vẫn còn sống nên cũng thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Tần Lâm tiến lên chủ động bắt tay Trần Thục: "Cảm ơn cô bao năm qua đã chăm sóc cho Vãn Nhi".
Trần Thục có chút ngại ngùng: "Cũng không có gì, chúng tôi đều là bạn bè thân thiết, không cần khách khí".
Tần Lâm thả tay Trần Thục ra, gật đầu.
Lúc nãy, nhân lúc bắt tay, anh đã bắt mạch cho cô ấy luôn.
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt của Trần Thục không quá tốt, hình như có chút bệnh, lúc nãy mặc dù chỉ bắt mạch trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Tần Lâm cũng đã chẩn đoán được.
Trần Thục bị lao lực quá độ, dinh dưỡng không đủ, dẫn đến sức khỏe suy nhược, có thể là do công việc quá vất vả, trông có vẻ như cuộc sống không quá thuận lợi.
Trần Thục nhìn Tần Lâm, sắc mặt hơi ngại ngùng, nói.
"Vãn Nhi à, cậu biết ai là người tổ chức buổi họp lớp ngày hôm nay không?"
Diệp Vãn Nhi sững người: "Tớ không biết", vì Trần Thục ở đây nên cô ấy mới tham gia buổi họp lớp.
"Là Từ Bằng, người trước kia yêu thầm cậu ấy, tớ biết cậu và anh Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647002/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.