Nhìn Tần Lâm nhiệt tình như vậy, Diệp Long cũng không muốn đi đả kích anh.
Dĩ nhiên, Diệp Long không thể ngờ rằng Tần Lâm định lấy lại cái công xưởng này mà không phải bỏ ra một đồng nào.
…
Về đến nhà, Tần Lâm gọi điện cho Mạnh Văn Cương. Mạnh Văn Cương nói anh không cần phải lo về chuyện công xưởng, ông ấy có thể chuẩn bị một trăm triệu tiền vốn lưu động để đầu tư cho công xưởng Đại Long trong vòng ba ngày.
Món nợ vài chục triệu đối với một công xưởng bình thường thì là chuyện sống còn, nhưng với tập đoàn Mạnh Thị của Mạnh Văn Cương thì cũng chỉ là một khoản đầu tư thông thường mà thôi.
“À, tiểu sư huynh, Lâm Nguyệt Dao để một hộp quà ở chỗ tôi, nói là nhờ tôi đưa cho sư huynh, khi nào thì tôi đưa được cho sư huynh nhỉ?”
Tần Lâm sửng sốt: “Là một hộp màu xanh hả?”
“Đúng vậy”.
“Ừ, vậy cứ để ở đó đi, lần sau sư đệ đưa tôi là được”.
Món quà mà Lâm Nguyệt Dao chuẩn bị cho anh chính là bánh bích quy tự làm ấy mà. Anh cũng đã ăn rồi, không cần phải đích thân đem đến làm gì.
Đương nhiên, anh cũng không biết bên trong hộp quà còn có một tấm thiệp mời sinh nhật.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, một đôi nam nữ mặc âu phục đứng trước cửa nhà họ Diệp.
“Xin chào, chúng tôi là nhân viên ngân hàng Đông Hải. Hôm nay chúng tôi đến để nhắc nhở anh, sau khi thay đổi, anh đã trở thành người đại diện pháp lý của công xưởng Đại Long và nợ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646995/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.