Nhìn đống mảnh vụn màu đen này, mùi thơm của thuốc hòa lẫn mùi thối của phân chó, kỳ dị vô cùng.
Diệp Thiệu Sinh nhíu mày. Ông ta thật sự không dám ăn thứ này. Thân thể ông ta đã yếu rồi, không còn được mấy năm nữa, nếu ăn vào thì khác gì mất đi nửa cái mạng?
“Lão Tứ, ăn một chút thử xem”.
Bọn họ cũng không muốn thử, nhưng sự kỳ lạ của nhà Diệp Long cùng con chó kia làm bọn họ không thể không tin.
Sắc mặt Lão Tứ hơi khó xử, trong lòng thật sự không muốn, nhưng không thể không nghe theo. Vậy nên ông ta đành phải nhắm mắt ăn thử.
Diệp Lão Tứ dùng ngón tay nhón lấy rồi bỏ vào miệng, không dám cả nếm mà vội vàng uống một ngụm trà nuốt thẳng vào bụng.
Mảnh vụn thuốc này là do ông ta nhặt lên. Khi ấy thuốc và cứt chó đã lẫn lộn với nhau, nên dù lão Tứ có cố gắng chọn lấy vụn thuốc thì cũng không tránh khỏi bị dính phải.
Sau khi ăn xong, sắc mặt Diệp Lão Tứ nhất thời biến đổi, bụng kêu lên ùng ục.
“Con đi vệ sinh!”
Giống hệt phản ứng của nhà Diệp Long, ông ta chạy vào nhà vệ sinh mấy phút rồi đi ra.
Diệp Lão Tứ sờ da của mình, cảm thấy ngạc nhiên.
“Hình như thật sự có hiệu quả!”
Ngoại trừ hiệu quả bên ngoài ra thì hiệu quả bên trong cũng vô cùng rõ ràng.
Diệp Lão Tứ rất ít vận động, cho nên không phải dạng khỏe mạnh, thế mà bây giờ cả người ông ta sảng khoái như trẻ ra vài tuổi vậy.
Chỉ tiếc lượng thuốc ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646993/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.