Lâm Nguyệt Dao hơi ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt càng trở nên u ám.
“Anh bị điên rồi hả! Anh cho rằng mình họ Tần là anh có thể được gọi là Tần đại sư à?”
“Anh có biết Tần đại sư là ai không? Là vị thần y đã cứu sống ông Chúc và bố vợ của tổng giám đốc Mạnh đó!”
“Ngay cả cấp trên của tôi cũng lực bất tòng tâm, vậy mà đến tay anh ấy lại được cải tử hồi sinh, một vị đại sư như vậy nên đáng được tôn trọng”.
“Thay vì bị anh trêu đùa như vậy!”
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm và Tần đại sư chẳng có gì giống nhau ngoài việc trùng họ ra.
Tính cách Tần Lâm lập dị, hoàn toàn lạc lõng với xã hội, anh không có năng lực gì nhưng lại cô độc và kiêu ngạo.
Lúc nào cũng nói năng ngông cuồng, thật sự không hề biết điều khi sống ở một thành phố lớn.
Hôm nay rõ ràng khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt Tần thần y, nhưng anh lại ở đây phá đám, hơn nữa anh còn không biết ngượng khi nói mình là Tần đại sư? Nếu như ở đây không có nhiều khách khứa thì chắc hẳn Lâm Nguyệt Dao đã mắng anh một trận!
Lâm Nguyệt Dao nhìn miếng bánh mà đứa bé lấy đi, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Anh mau đi đi, chuyện bánh kem để tôi nghĩ cách!”
Lâm Nguyệt Dao vén váy bước nhanh ra ngoài, nhân lúc Tần đại sư vẫn chưa đến, cô vẫn có thể tìm cách xoay chuyển tình hình.
Tần Lâm cau mày, dì Hai và chú Hai đều là người tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646987/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.