Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hai má cô đỏ bừng, rồi nhanh chóng quên hết mọi chuyện không vui xảy ra hôm nay, sau đó ngủ thiếp đi. 
Sáng hôm sau Đường Mẫn dậy từ sớm, nhìn thấy Lâm Vũ đang ăn bánh mì sữa, trong lòng vô cùng lo lắng. 
“Lão Lâm, ông dậy sớm như vậy làm gì, cũng đâu phải đi làm?” 
Lâm Vũ nói: “Sáng sớm lãnh đạo đã gọi điện nói là muốn gặp tôi, nên tôi phải đi một chuyến”. 
Đường Mẫn sững ra một lúc: “Tổng giám đốc Mạnh tìm ông? Không phải là muốn sa thải ông đó chứ?” 
Lâm Vũ thở dài, trong lòng cũng hết sức lo lắng. 
“Nếu như sa thải thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cùng lắm thì tìm một công việc khác thôi chứ biết sao giờ”. 
Lâm Vũ nhét vài miếng bánh mì rồi vội vàng rời đi. 
Khi đến công ty, tất cả mọi người đều sợ hãi tránh né Lâm Vũ, cứ như thể gặp phải ôn thần. 
Chuyện của mười năm trước, thật ra có rất nhiều người không biết, nhưng điều mà mọi người đều rõ mồn một đó là Lâm Vũ chính là người bị nhà họ Đường đuổi đi, nếu như tuyển ông ấy, chỉ sợ rằng người nhà họ Đường sẽ không hài lòng. 
Đắc tội với thế lực lớn như vậy, e rằng sẽ khó tiếp tục ở lại công ty, đoán chừng lần này phải đuổi người rồi. 
Lâm Vũ vẫn luôn tỏ ra e dè, nhưng không ngờ rằng mối quan hệ này lại bị phát hiện. 
Ánh mắt soi mói chỉ trỏ sau lưng của mọi người khiến Lâm Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, giống hệt như bị kim đâm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646980/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.