Tần Lâm lạnh lùng nhìn chủ nhiệm Tiền, nói.
“Không muốn để tôi chữa thì ông làm đi?”
Chủ nhiệm Tiền hừ một tiếng: “Bệnh nhân đã lớn tuổi, nguy hiểm khi phẫu thuật là cực kỳ cao, 80% có thể chết trên bàn mổ, tôi không gánh nổi trách nhiệm này đâu”.
Tần Lâm cười khẩy: “Không để tôi chữa, ông cũng không chữa, tức là muốn để cho bệnh nhân chờ chết sao?”
Chủ nhiệm Tiền nói: “Câu này tôi chưa nói nhé, nhưng tình trạng của bệnh nhân hết sức đặc biệt, nguy hiểm khi phẫu thuật quá lớn, cộng thêm thân phận của ông ấy cũng rất đặc biệt, vì vậy việc phân chia trách nhiệm là vô cùng phiền phức khi có sự cố xảy ra, do đó nên thực hiện theo phương pháp chữa trị của tôi, đó là ‘điều trị duy trì’, chủ yếu dùng hóa trị và thuốc”.
Tần Lâm lắc đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Người làm y là phải trị bệnh cứu người, nhưng trong đầu ông toàn nghĩ đến việc phân chia trách nhiệm, ‘đức hạnh’ như ông mà cũng xứng làm bác sĩ ư?”
Chủ nhiệm Tiền tức giận quát: “Thằng ranh con, mày dám nói chuyện với tao như thế sao? Mày là người của đơn vị nào! Mày có tin là chỉ cần một câu nói của tao cũng có thể khiến mày mất việc không! Mày có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tao là đủ để khiến tương lai của mày tiêu tan hết?!”
Chủ nhiệm Tiền hệt như một con chó điên đang gào lên trong phòng phẫu thuật.
Tần Lâm đột nhiên lấy ra một cây kim bạc, búng một phát, kim bạc ngay lập tức đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646977/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.