Tần Lâm gật đầu, để xe đạp điện ở nhà hàng, ba người gọi xe về nhà. 
Về đến nhà, Diệp Long đã chuẩn bị xong cơm nước, đang đợi bọn họ. 
So với dáng vẻ oai hùng năm đó, Diệp Long cũng già đi nhiều rồi. 
“Chú Diệp”. 
Nhìn thấy Tần Lâm bước vào, ly rượu trong tay Diệp Long liền rơi xuống đất. 
“Cháu là......Tiểu Lâm sao?” 
...... 
Bữa tối Diệp Long đã uống rất nhiều rượu, nhìn thấy con trai của người bạn cũ, ông cảm thấy vô cùng xúc động. 
Vô số kỷ niệm xưa ùa về, ông vui mừng rơi nước mắt lúc nào không hay. 
“Tiểu Lâm trở về là tốt, tuyệt đối đừng động đến đám người đó, khiêm tốn hành sự, có thể sống được mới là điều quan trọng nhất”. 
Tần Lâm chỉ cười cười chứ không trả lời. 
Lần này anh trở về là muốn đòi lại công bằng cho chuyện năm đó! 
“Đáng tiếc bây giờ chú Diệp không còn khả năng gì nữa, nếu không chú sẽ sắp xếp công việc để cháu ổn định cuộc sống, hazz”. 
Diệp Vãn Nhi nói: “Bố, bây giờ Tiểu Lâm rất lợi hại, anh ấy học y thuật, còn giỏi hơn bác sĩ Lưu ở y quán của chúng ta, mọi người đều nói anh ấy là thần y!” 
Diệp Long ngây người: “Vậy thì tốt quá rồi, chữa bệnh cứu người là việc tốt, có thể chăm lo cuộc sống cho gia đình”. 
Thấy Diệp Long uống khá nhiều rượu, đang rất xúc động, Vương Mai cũng không nói chuyện hôm nay cho ông biết, đợi mai ông tỉnh rượu rồi nói. 
Diệp Vãn Nhi hỏi: “Anh Tiểu Lâm, anh lợi hại như thế, nếu làm ở bệnh viện ít 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646963/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.