Trưởng phòng Lưu hơi sững sờ, cầm kính lúp lên, quan sát kĩ quả hạch đào của Kim Sơn Long rồi cười.
"Vị tiên sinh này đang nói đùa sao, món đồ trị giá 1800 tệ không cần công chứng".
Kim Sơn Long lập tức vô cùng lúng túng.
1800 tệ?
Có ý gì vậy!
Hạch đào mà Kim Sơn Long tặng chẳng nhẽ chỉ đáng giá 1800 tệ?
Khả năng giám định của phòng công chứng là tốt nhất cả nước, cũng là đơn vị có quyền uy nhất.
Lời của trưởng phòng Lưu chắc chắn đáng tin.
Điều đó cũng thể hiện, hạch đào mà Kim Sơn Long tặng là đổ giả ư?
Bản thân anh ta lúc trước cũng từng bảo một số quả hạch đào có thể được gia công bằng máy móc để đạt được loại cùi giống như ngọc bích này, lừa người ngoài ngành thì được chứ…
Chúc Linh Linh cười lạnh: "Không ngờ rằng món đồ mà Kim công tử tặng lại là hàng phế phẩm!"
Mặt Kim Sơn Long đỏ bừng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng hừng hực, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà!
"Ha ha, ông Chúc, thực sự ngại quá, là mắt cháu có vấn đề, không nhận ra quả hạch đào này là hàng phế phẩm".
Chúc Tam Đao cười nhạt: "Không sao, có lòng là được rồi, cầm quả hạch đào về đi, tấm lòng này ông nhận".
Có Hỏa Thần Nhã rồi, ai còn cần món đồ vô dụng kia nữa?
Hỏa Thần Nhã mà Tần Lâm tặng, mặc dù trên truyền hình không công bố giá, họ cũng không biết cụ thể bao nhiêu tiền, nhưng có một điều họ có thể chắc chắn, nhất định là tính bằng đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646945/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.