Vốn Vương Vân không định ăn quịt thật, dù sao nhà bà ấy cũng không thiếu mấy trăm nghìn tệ, mời chủ tịch Mạnh và ngài Tôn ăn cơm thì mấy trăm nghìn có đáng là gì?
Chủ tịch Mạnh còn thuận tay cho Y dược Văn Hòa tới bốn tỷ chín, đương nhiên bà ấy sẽ không tiếc khoản tiền này rồi.
Bà ấy chỉ muốn nhân cơ hội này để trừng phạt Tần Lâm, khiến anh biết mình không còn là đại thiếu gia như trước nữa, mà phải học cách khiêm tốn, cúi đầu trước người khác.
Nhưng không ngờ mặt tên này lại dày tới vậy, anh còn định xin chủ tịch Mạnh trả tiền hộ ư?
Tần Lâm được xe của Mạnh Văn Cương đưa tới, rõ ràng anh đã đi tìm chủ tịch Mạnh rồi.
Vốn dĩ đã quyết định lần này nhà họ Chúc sẽ mời chủ tịch Mạnh dùng bữa, nhưng cuối cùng chủ tịch Mạnh vẫn phải trả tiền sao?
Vương Vân làm sao không tức cho được!
"Tần Lâm! Cậu làm gì vậy, có phải cậu đã nhờ chủ tịch Mạnh trả tiền không?!"
Tần Lâm cau mày, anh nhìn Vương Vân đang nổi giận bừng bừng, nói.
"Trả tiền gì cơ?"
Vương Vân hừ lạnh: "Cậu đừng có giả vờ ngớ ngẩn với tôi, tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại ngồi xe của giám đốc Mạnh tới đây?"
Gương mặt Tần Lâm cũng thoáng vẻ không vui, sau khi trở về, Vương Vân liên tục trách mắng anh, lời ăn tiếng nói rất khó nghe, hơn nữa còn mang cả giọng điệu dạy đời khiển trách.
Nể mặt Linh Linh nên Tần Lâm phải nhẫn nhịn năm lần bảy lượt, không ngờ bà ấy lại càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646943/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.