Nghe xong câu này, Tần Lâm đứng dậy, quay đầu lại nhìn đám người nhà họ Đường, khóe miệng nhếch lên, cười mỉm.
"Biểu tượng của địa vị sao? Nhà họ Đường các người đúng là thích làm chó nhỉ!"
Nhà họ Đường thực sự quá nực cười, có những người làm chó quen rồi không biết cách làm người nữa.
Bây giờ quỳ ở đây còn cảm thấy bản thân là người có địa vị, thật đúng là đang làm trò.
Đường Long Dân vẫn không đứng dậy, dù sao không biết lãnh đạo Tôn lúc nào sẽ về, ông ta cũng không muốn để lãnh đạo Tôn nhìn thấy cảnh ông ta đứng dậy.
Tuy nhiên, tên Tần Lâm này phải nhận được một bài học thích đáng.
"Tên họ Tần kia! Nhìn thấy trưởng bối còn không mau qua đây chào hỏi à, trong mắt cậu không còn người ông này à!"
Tần Lâm cười lạnh, bước từng bước đến trước mặt Đường Long Dân, từ trên cao nhìn xuống.
"Ông? Ông đáng sao?"
Con ngươi Đường Long Dân co lại, sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Xấc xược! Có đứa cháu nào nói năng như vậy với trưởng bối không!"
Tần Lâm cười lạnh: "Trưởng bối?"
"Khi nhà họ Tần chúng tôi rạng rỡ, phát triển, các người ngày nào cũng đến thăm hỏi nhà tôi ba lần, gặp ông nội tôi, hận không thể cúi đầu chào hỏi".
"Hiện nay nhà họ Tần sa sút, các người liền thay đổi thái độ, bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt, ngay cả bảo mẫu nhà họ Tần cũng không buông tha".
"Mà tất cả những điều các người từng làm chỉ để nịnh bợ tam đại gia tộc".
"Đường Long Dân ông làm chó cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646937/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.