Có hơi thở rồi?!
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn máy thở.
Thật sự có hơi thở rồi!
Lúc nãy khi mấy người bọn họ ở đây, dấu hiệu sống của Chúc lão gia đã giảm nhiều, dường như không còn thở nữa, ngay cả nhịp tim cũng sắp dừng.
Khi đi ra thông báo cho mọi người, lại mất vài phút, bây giờ ông cụ chắc chắn đã tắt thở rồi, tại sao vừa nãy Tần Lâm chỉ ấn một cái, nhịp thở đã quay trở lại?
Những người ở đây đều sững sờ, không dám tiến lên.
Cứ để người trong ngành ra tay, liền biết có hay không.
Bàn tay vừa bấm huyệt trông có vẻ tùy ý, nhưng trên thực tế, cần có kiến thức y học cao siêu và khí lực mạnh mẽ mới có thể làm được. Người bình thường chắc chắn không thể đạt được trình độ này, ít nhất là mấy vị bác sĩ Đông y đang đứng ở đây.
Tần Lâm quay đầu, lạnh lùng nhìn Lưu Bất Phàm.
"Tôi chữa bệnh, mấy người không phận sự tốt nhất nên im miệng".
"Cậu..."
Lưu Bất Phàm lập tức nổi giận, người không có phận sự? Ông ta đường đường là trưởng khoa, vậy mà dám bảo ông ta là người không có phận sự!
Khi Lưu Bất Phàm đang định nói gì đó, Chúc Dũng cũng tiến lên, lạnh lùng nói.
"Bác sĩ Lưu, cậu thanh niên này đang chữa bệnh, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào".
Nghe thấy lời nói mang giọng điệu uy hiếp của Chúc Dũng, Lưu Bất Phàm nắm chặt tay, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại, nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Được, đợi đến khi chữa không khỏi bệnh, tôi sẽ đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646922/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.