Tiêu Xán vừa nghe rõ lời nói của Hoắc Viễn Phàm, liền nghe thấy một tiếng va chạm cực lớn, điện thoại mà cô đang nắm bị bay ra ngoài, cả người ở trong xe ngã trái ngã phải, đầu đụng vào trên cửa xe, đau như muốn vỡ ra.
Ý thức trong nháy mắt buông lỏng, cô theo bản năng mà hướng về phía chiếc xe đụng tới, cửa xe mở ra, đi xuống rõ ràng là Kiều Ni Ni mắt đầy máu đỏ.
Cô ấy rối bù bẩn thỉu, giống như người bị bệnh thần kinh, động tác rất nhanh mà hướng cô đi tới.
Tiêu rồi, Kiều Ni Ni sẽ giết cô hay không?
Không cam lòng, nhưng vẫn là ngất đi.
Đợi đến lúc tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy được là khó thở, trong miệng bị đút vào một vải rách khó ngửi, tay chân đều bị buộc chặt, ném vào một gốc tường đổ.
Kiều Ni Ni đi đến, cầm trong tay một cái bánh bao mà gặm lấy, thấy cô tỉnh rồi, cười quái đản mà lườm cô: "Tiêu Xán, cô sắp chết rồi, cô có biết không?"
Tiêu Xán không muốn chọc giận Kiều Ni Ni, liền vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
Ai ngờ sự im lặng của cô, với Kiều Ni Ni thì là sự miệt thị lớn nhất đối với cô ấy, "Cũng sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo, cô rốt cuộc có cái gì tốt để kiêu ngạo?"
Cô tức đến mức xông tới một phát rút ra vải rách ở trong miệng Tiêu Xán, Tiêu Xán bị sặc đến liên tục ho khan, hơn nửa ngày mới có thể hô hấp lại trôi chảy, "Kiều Ni Ni, tôi đã kêu Hoắc Viễn Phàm buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-tu-ma-toi-tung-chon-sau/1192793/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.