Những đám mây đen xám bao phủ bầu trời, nhưng mặt đất trải dài vô tận lại dày đặc một màu trắng tinh, mảng nhung tuyết lớn giữa không trung làm lẫn lộn màu sắc của thế giới.
Khương Thời Niệm đứng thẳng ở đó, áo khoác của cô bị gió thổi bay mà quên nắm lấy, cô nhìn người đoan chính trong xe, cảm giác thật không chân thực.
Ở nơi lạnh giá và đầy tuyết như thế này, Thẩm Diên Phi thích hợp xuất hiện trước lò sưởi với nhiệt độ dễ chịu trong biệt thự, hoặc trong văn phòng hơn. Cho dù có làm việc ở trong xe, trùng hợp đi qua đường này cũng nên lăn qua tuyết và nhìn thẳng đi qua một mực, thay vì dừng lại cụ thể để mời cô lên xe.
Cô và anh, thực sự không thể nói là có quan hệ gì.
Ở bệnh viện giải vây giúp cô cũng là ngẫu nhiên, dù nhìn thế nào thì chuyện tiệc sinh nhật hẳn là do anh có ân oán khác với nhà họ Khương nên mới thừa cơ giúp cô.
Lý do duy nhất mà Khương Thời Niệm có thể nghĩ đến là chiếc vòng tay trên tay cô.
Theo hoàn cảnh lúc bấy giờ, món quà đắt tiền như vậy đã nhận thì phải trả lại, người ta xin là chuyện bình thường.
Khương Thời Niệm không trả lời Thẩm Diên Phi, xoa xoa bàn tay có chút lạnh cóng, tháo chiếc vòng ngọc ra, từ trong túi xách lấy chiếc hộp ban đầu ra, đặt nó vào, đưa cho anh qua cửa sổ xe: "Thẩm tổng, cảm ơn anh vì chiếc vòng tay, thật xin lỗi, hai ngày nay công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-khong-an-phan/2512267/chuong-5.html