Doãn Vị ở trong ngực Lâm An Bắc khóc không ngừng, mặc kệ anh an ủi thế nào cũng không chịu dừng lại, cô lúc này giống như đứa bé bị lạc tìm được người thân, có thể mặc sức bày tỏ sự uất ức của mình, mà Lâm An Bắc, nghiễm nhiên trở thành người thân duy nhất trên thế giới này của cô.
Lâm An Bắc không ngừng vỗ lưng trấn an cô, giống như đối xử với một đứa bé ba tuổi, thật sự là cười khổ không được, còn chưa có việc gì mà đã khóc thành ra như vậy, mặc dù nói phụ nữ làm từ nước, nhưng cứ khóc như vậy thì biển rộng cũng phải khô kiệt rồi.
“Được rồi, đừng khóc, nếu vẫn còn khóc, anh không ngại đổi loại phương pháp khác khiến em dừng lại đâu.”
Doãn Vị cũng không biết mình gần đây bị làm sao, giống như trở nên đặc biệt yếu ớt, một ít chuyện nhỏ liền rơi nước mắt không ngừng, nhưng rõ ràng trong lòng không muốn, cứ như vậy không có tiến bộ liền khóc lên, không khống chế được chính mình.
“Lâm An Bắc, tại sao anh có thể ức hiếp người khác như vậy chứ, chuyện Mộ Hoa em còn chưa tính sổ với anh, thế mà anh còn như vậy, xem ra chúng ta không càn thiết phải nói thêm gì nữa “
Trong phòng khách, chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Lâm An Bắc muốn mặc kệ để nó tự dừng lại, nhưng người gọi một mực cố chấp, đắp kín chăn cho Doãn Vị, xoay người xuống giường, “Là do em khơi mào trước mà, anh đi nhận điện thoại, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067989/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.