Buổi trưa ngày hôm sau Doãn Vị mới tỉnh lại, Hàn Tiểu Bạch đang bò qua bòlại phía trên đầu cô, đôi bàn chân nhỏ sắp đụng vào cả miệng còn bàn tay thì kéo kéo lớp chăn mỏng đắp ngang eo cô!
Cô nhẹ nhàng giữ chăn lại, nhìn xuống thấy ngực, bên hông chỗ nào cũng có dấu vết mập mờ, vội vàng co người lại vào trong chăn, lần mò phía bên cạnh lấy quần áo mặcvào, xong xuôi mới kéo chăn ra, ôm Hàn Tiểu Bạch rời giường.
Trong phòng khách, Lưu Nham đang báo cáo công việc, chỉ nghe thấy giá cổphiếu rồi cơ quan hàng không gì đó, Doãn Vị ở trên lầu cách khá xa, nghe không được rõ ràng, với lại nghe Trì Vũ và đề cập đến những lĩnh vựckia cô không biết, cũng không có để ý nhiều.
Xuống lầu đúng lúcLưu Nham và Lâm An Bắc vừa thương lượng xong, Doãn Vị gật đầu một cáicoi như là chào hỏi, định bế Hàn Tiểu Bạch trở về giường trẻ con, bỗngnhiên Lâm An Bắc giơ tay tỏ vẻ lại mình có thể bế giúp cô.
DoãnVị nghi ngờ đưa Tiểu Bạch cho anh, thái độ thay đổi quá nhanh khẳng định không phải là việc gì tốt, nhất định là có âm mưu gì đó chờ đợi cô.
Nhìn thần sắc Doãn Vị thận trọng, cả khuôn mặt Lâm An Bắc tối sầm, vừa mớixuống giường chưa được bao lâu mà, tại sao lại dùng ánh mắt như đối đãivới người bị nghi ngờ phạm tội nhìn anh, thật muốn đưa cô quay lại dạydỗ lại một lần từ đầu đến chân.
Trợn trắng mắt, có Lưu Nham ở đây cũng không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067985/chuong-33-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.