Ngày mai là Chủ nhật, càng khiến Lâm An Bắc viện cớ.
Duẫn Vị hơi sợ thể lực của anh, mặc dù với cô mà nói đây là một cơ hội tốt, nhưng bây giờ là kỳ an toàn, hơn nữa cô chuẩn bị viết kịch bản vào Chủ nhật này, nếu để anh được như ý, có thể ngày mai phải nằm trên giường cả ngày.
"Anh ngủ trước đi, em còn phải viết kịch bản nữa, đang bí (ý tưởng) gần chết."
"Anh xem thử."
Duẫn Vị đứng dậy, để Lâm An Bắc ngồi xuống, mà cô thì bị anh ôm ngồi trong lòng. Cô rất rối rắm không biết nên viết phần kết như thế nào, suy nghĩ mấy ngày cũng không có cái kết nào vừa ý, dừng tại phần này không viết tiếp được.
Lâm An Bắc cũng không nhìn kỹ, chỉ xem lướt qua một lần, quay đầu nhìn Duẫn Vị chăm chú, "Không phải rất hay rồi sao? Nội dung đậm chất nhân văn, xây dựng tình tiết cũng rất hấp dẫn lôi cuốn, bên trong cũng ẩn chứa rất nhiều triết lý và hi vọng trong cuộc sống, bí chỗ nào chứ?"
"Phần kết, rối rắm ở chỗ không biết dựa theo thương mại (ý nói tiền bạc) mà viết hay là dựa trên nghệ thuật mà viết."
"Em muốn viết thế nào thì viết thế ấy, đừng quên, em là biên kịch không phải đạo diễn."
"Nhưng nếu như theo ý tưởng của em, nhất định sẽ thiếu đi giá trị thương mại, đến lúc đó đừng nói người xem có thích hay không, có thể ngay cả cơ hội gặp mặt bọn họ cũng khó."
Đây là lần đầu tiên hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067957/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.