Khí ép thấp như vậy vẫn duy trì liên tục đến sáng sớm ngày thứ hai.
Duẫn Vị vẫn cho rằng anh ăn cơm xong sẽ trở về, nào biết anh thế nhưng hoàn toàn không có ý định đi, cô cũng không tiện hỏi, để tránh cho anh cảm thấy cô muốn đuổi anh, lại ở nơi đó phát hỏa.
Bởi vì nhà ở là hai phòng một sảnh nhưng chỉ có một phòng có điều hòa, vốn Duẫn Vị định để cho anh ở trong phòng, anh lại không để ý cô, trực tiếp nằm trên sofa, Duẫn Vị bất đắc dĩ đành phải để anh co quắp một đêm trên sofa.
Sáng sớm hôm sau thức dậy thì thấy anh liên tục nhào nặn cái cổ mình, đoán chừng là ngủ bị sái cổ.
Cục dân chính là một nơi thần kỳ, nó mang cho mọi người niềm vui sướng chân thành, cũng chứng kiến mọi người rất bi thương thống khổ. Trong đại sảnh sớm có vài đôi cô dâu, chú rể xếp hàng, hoặc đứng hoặc ngồi, trên mặt tràn trề rạng rỡ tươi cười, truyền lại đều là hạnh phúc chân thành.
Duẫn Vị vẫn luôn sống ở thế giới phần lớn chỉ có một người, đối với quan tâm của người khác sẽ tỏ ra chân tay luống cuống, mặc dù xem như đã là người của nửa giới giải trí cô vẫn không có thói quen quan sát người khác. Người phụ nữ bên cạnh đã nhìn chằm chằm cô từ lâu, cũng không có một chút dấu hiệu kết thúc, cũng hoàn toàn không ý thức được nhìn chằm chằm người ta như thế là hành vi không lễ phép, chính mình đành phải xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067933/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.