Nếu như không có lời nhắc của Tần Sâm, thì Tô Mạt cũng đã quên bẵng chuyện này. Nghe anh nói, đối diện với gương mặt nghiêm túc của anh, Tô Mạt giơ tay ra.
“Thuốc đâu? Đưa tôi.”
Tần Sâm đáp: “Em tự mình làm không nhìn thấy được.”
Không thấy được chỗ nào?
Mặt Tô Mạt lập tức đỏ bừng: “Cấu tạo cơ thể của mình, tôi dù không nhìn thấy cũng rõ ràng hơn anh.”
Chiếc quần dài của Tần Sâm đã bị ướt, anh né tránh Tô Mạt, đi đến bàn ăn, quay lưng về phía cô và mặc áo thun vào, như thể không nghe thấy lời cô, thản nhiên nói: “Bây giờ ống nước chỉ tạm thời không rò rỉ, dưới lầu có cửa hàng vật liệu nào không?”
Tô Mạt mím môi: “Anh biết sửa à?”
So với việc “thuốc men” thì việc giải quyết ngay cái bếp sắp thành biển nước rõ ràng là quan trọng hơn.
Tần Sâm giọng trầm thấp: “Biết.”
Tô Mạt nói: “Ra khỏi khu, rẽ trái có một cửa hàng vật liệu.”
Nói rồi, Tô Mạt bước đến trước ghế sofa, cúi người cầm điện thoại nói: “Tôi chuyển khoản cho anh.”
Chiếc váy ngủ trên người cô đã ướt sũng, vốn dĩ đã ôm sát cơ thể, khi cô cúi người, lại càng toát lên một vẻ đẹp quyến rũ, phong thái kiều diễm.
Tầm mắt của Tần Sâm dừng lại ở bóng lưng của cô, rồi ngay lập tức lướt qua chỗ khác, anh bước nhanh về phía cửa: “Không cần, tôi có tiền mà.”
Tần Sâm nói anh có tiền, nhưng Tô Mạt vẫn chuyển cho anh một bao lì xì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-trung-nhan/3596559/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.