180 phút?
Ba tiếng?
Cả hai đều là người lớn cả rồi, Tô Mạt tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của ba tiếng đó. Đó là câu trả lời cho câu hỏi cô đặt ra trong buổi hẹn hò vừa qua. Tuy nhiên, Tô Mạt thật sự ngạc nhiên khi người đàn ông này vẫn tiếp tục liên lạc với cô. Cô nhớ rằng, khuôn mặt của đối phương trong buổi hẹn hò chỉ có vẻ lạnh lùng, không nụ cười chút nào, rất nghiêm túc. Nhìn vào anh ta, không hề giống với một người thích nói đùa.
Tất nhiên, cũng không phải là người thích phụ nữ như cô.
Liệu anh ta có phải là một lãng tử ẩn dật không ta?
Dĩ nhiên, đàn ông đại khái đều giống nhau, phần trên suy nghĩ về sự nghiệp, phần dưới suy nghĩ về phụ nữ, mọi thứ được phân chia rõ ràng, công việc và đời tư hoàn toàn riêng biệt.
Bị đàn ông làm mất tập trung, Tô Mạt cũng quên trả lời tin nhắn, cô đứng dậy và lái xe về nhà.
Ngay khi cô vừa bước vào nhà, chiếc điện thoại trong túi bắt đầu reo lên.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy hai chữ "Bà Ngoại" nhấp nháy trên màn hình, cô có một chút do dự, biết không thể né tránh, đầu ngón tay trắng xinh trượt qua màn hình và nhấn chịn nghe.
"Bà ngoại."
Tô Mạt tự biết buổi hẹn hò thất bại, không tránh khỏi việc phải nghe một tràng mắng như hát hay của bà, cô cố gắng gọi một cách dễ thương, hy vọng kích thích lòng yêu thương của bà ở bên kia điện thoại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-trung-nhan/3596538/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.