"Xin lỗi Vân Nhu tiểu thư! Là con có mắt như mù!”, gã ta run như cầy sấy, mở miệng cũng lắp ba lắp bắp.
"Thôi được rồi”, Vân Nhu phẩy tay tỏ vẻ không thèm so đo. Gã tiểu tư đang đổ mồ hôi lạnh như thác, thấy vậy bèn cúi rạp cả người như được đại xá.
"Vân Nhu tỷ...”, Vân Mạc mở miệng gọi. Cô gái này cũng là con cháu nhà họ Vân, là một trong số ít những người thi đậu vào học cung Tả Tùy, cũng là người duy nhất đối xử tử tế với gia đình hắn trong số con em đồng lứa. Khi chưa vào học cung, nàng thường xuyên gửi đồ đến giúp đỡ gia đình Vân Mạc, nhưng sau đó thì rất ít khi có dịp trở về gia tộc.
"Nghe nói đệ và Vân Liệt sắp tỉ thí?”, Vân Nhu nhíu mày hỏi.
"Vâng”, Vân Mạc gật đầu.
Vân Nhu thở dài: “Còn có dũng khí đánh cược với hắn, xem ra cũng không đến nỗi nào”, thái độ ủng hộ của nàng khiến Vân Mạc kinh ngạc.
Giọng Vân Nhu trở nên nghiêm nghị: “Đã quyết định giao chiến thì đừng lãng phí thời gian ở những chỗ khác, mà hãy tập trung tu luyện đi. Đệ chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn, đan Luyện Thể này quan trọng vô cùng, có thiếu thốn đến đâu cũng không được bán!"
Tuy bị quở trách nhưng Vân Mạc không hề sinh lòng ghét bỏ, ngược lai còn cảm thấy ấm áp. Vân Nhu quan tâm đến hắn mới quở hắn, không như những người khác trong gia tộc chỉ muốn nhục mạ hắn. Nhưng hắn cũng không thể giải thích rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien/3454482/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.