“Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, ngươi có thực lực Luyện Thể tầng năm, chẳng lẽ không thể đánh thắng một tên vô dụng Luyện Thể tầng ba à?”, Vân Liệt lạnh nhạt nói, thực tế là cho Liễu Mật Giang quyền ra tay.
Liễu Mật Giang được cho phép lập tức xoay người, cười khẩy nhìn Vân Mạc. Gã ta vặn vẹo cổ, tiếng rắc rắc vang lên: “Ha ha, Vân Mạc, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của nô bộc!”
“Các ngươi dám!”, Minh Nhi quát to, cô bé tiến lên làm tư thế chiến đấu: “Nếu các ngươi dám ra tay, đợi Tộc trưởng xuất quan, ta sẽ nói tất cả chuyện này với ngài ấy, để tất cả các ngươi đều bị trừng phạt!”
“Tộc trưởng? Ai biết cao thủ như Tộc trưởng sẽ bế quan bao lâu, nói không chừng đến khi ngài ấy ra ngoài thì mọi chuyện đều đã kết thúc rồi”, Vân Liệt thờ ơ phất tay, ra hiệu cho Liễu Mật Giang ra tay.
Vân Mạc kéo Minh Nhi đang tức giận lại, cất lời: “Minh Nhi, muội lùi về sau đi, một nô bộc không thể làm huynh bị thương được đâu”.
“Nhưng mà!”, Minh Nhi hơi sốt ruột, cô bé không muốn nhìn thấy Vân Mạc bị thương nữa.
“Tin tưởng huynh!”, Vân Mạc xoa đầu Minh Nhi, cuối cùng cũng thuyết phục được cô bé.
Liễu Mật Giang cười gằn, nói bằng giọng điệu chỉ Vân Mạc có thể nghe thấy: “Vân Mạc, đây là ngươi tự tìm đường chết đấy, lần trước không giết chết ngươi, nhưng lần này ngươi không may mắn như thế đâu!”
“Vậy à?”, trong mắt Vân Mạc loé lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien/3454476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.