Mà căn bệnh phong thấp, đaunhức lại là chứng bệnh thường gặp, cho nên lượng tiêu thụ của đế ngọccao không cần nghĩ cũng biết. Ngoài ra, với hiệu quả trị liệu của đếngọc cao mà nói, ba mươi lăm đồng cũng không cao. Phải biết rằng, đibệnh viện đeo cái bảng tên, rút ít máu, chụp phim, ít nhất đã mất trămđồng, chưa nói đến tiền thuốc.
Tóm lại, trong nửa tháng, lượng tiêu thụ của đế ngọc cao ở Đông Giang đã đạt đến trình độ kinh người. Hãng dược Watson luôn trong tình trạngcháy hàng.
Mắt kiếng mặc dù không phải người được đào tạo quản lý hệ chính quy,nhưng là người có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, sau khichiếm cứ thị trường Đông Giang, hắn bắt đầu chú ý đến những thị trườngrộng lớn hơn, tính toán lấy Đông Giang làm khởi điểm, mở rộng ra cácthành thị khác của tỉnh Minh Hải.
Đêm khuya.
Tùy Qua bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn vội vàng rón rén cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, sau đó mới nói:
- Alo...
- Huynh đệ, tôi lập tức phải chạy trốn!
Sơn Hùng vội vàng nói:
- Mẹ tôi nhờ cậu và mắt kiếng chăm sóc một thời gian, bà ấy tương đối tin tưởng hai người.
- Đợi một chút
Tùy Qua nghi ngờ nói:
- Hùng ca, tại sao anh phải chạy trốn? Lẽ nào anh bị cuốn vào đại án nào rồi?
- Tôi sắp được tẩy trắng rồi, còn có thể cuốn vào đại án gì chứ.
Sơn Hùng nói:
- Là tên Đổng Cửu khốn kiếp kia. Tôi nghe người ta nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3154209/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.