Chương trước
Chương sau
- Thầy La yên tâm, hồng nhan bạc mệnh, thì sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân. Hồng nhan bạc mệnh, tuyệt đối sẽ không rơi vào miệng con cóc.

Tùy Qua cười ha ha, lập tức phản kích.

- Tiểu tử, chờ xem sao!

La Văn Uyên ghen ghét nói, lướt qua người Tùy Qua.

- Cậu đến, người ta không chọc đến cậu, cậu còn chủ động đi trêu chọc người ta.

Đường Vũ Khê nói.

- Không phải là trêu chọc, tôi muốn nói cho hắn biết, để cho hắn hoàn toàn hết hy vọng đối với cô!

Tùy Qua nói.

- Tại sao phải hết hy vọng, chuyện của tôi, cậu quản được sao?

Đường Vũ Khê cố ý làm trái lại hắn.

- Đừng quên, hiện tại tôi chính là bác sĩ chủ trị của cô.

Tùy Qua hùng hồn nói:

- Tôi muốn cự tuyệt tất cả những người khả nghi quấy rầy cô! Để cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng, lăn đi từ xa.

- Được rồi, được rồi.

Đường Vũ Khê nói:

- Mau đi ngắm hoa đi.

Hiện giờ, bãi đậu xe ký túc xá giáo sư nghiễm nhiên đã trở thành một đại cảnh trí của giáo khu Phát Phong.

Xung quanh bãi đậu xe đều trồng hoa tường vi, nhưng điều làm cho người ta khó hiểu chính là, trong đó có một khóm hoa tường vi vẫn nở hoa, hoàn toàn vi phạm tập tính sinh trưởng của cây tường vi, quả thực là một loại kỳ tích.

Phía dưới tường hoa có thêm một tấm biển nhắc nhở.

Trên đó viết:

- Cự tuyệt tất cả các nam sinh hái hoa ở đây! Hiệp hội nữ sinh Đông Đại.

Thật không ngờ, hiệp hội nữ sinh Đông Đại lại làm sứ giả hộ hoa.

Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, kể từ khi khóm hoa tường vi này trở thành kỳ cảnh của Đông Đại, bất luận là trong hay ngoài trường, người mộ danh mà đến nối liền không dứt, chụp hình, quay phim còn được, lại còn có người hái trộm, sau đó tặng cho nữ sinh, cho rằng có thể đề cao tỷ lệ thành công.

Mặc dù có không ít người tự giác bảo vệ bức tường hoa này, nhưng chuyện trộm hoa thật sự vẫn diễn ra. Cho nên, hiệp hội nữ sinh Đông Đại mới nghĩ ra một chiêu như vậy, để cho các nam sinh trộm hoa hoàn toàn hết hy vọng.

Mỗi lần, Đường Vũ Khê nhìn thấy mảnh hoa tường vi màu trắng này, trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm động ấm áp.

Mặc dù có vô số nữ sinh từng đứng phía dưới mảnh tường hoa này, nhưng Đường Vũ Khê biết rất rõ, mảnh hoa tường vi này, chính là nở vì nàng.

- Tùy Qua, nói cho tôi biết, tại sao cậu làm được như vậy.

Sau khi nghỉ chân dưới tường hoa tường vi một lúc lâu, Đường Vũ Khê không nhịn được lại hỏi.

- Trước kia không phải đã nói với cô rồi sao, đây là bí mật, không thể nói cho cô biết.

Tùy Qua mỉm cười nói.

- Vậy lúc nào mới nói cho tôi biết chứ?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Đợi ngày nào đó cô trở thành bạn gái của tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.

Tùy Qua quả cảm nói.

Nhưng Đường Vũ Khê chỉ trầm mặc.

Nàng không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.

Tùy Qua có chút hiểu được tâm cảnh hiện tại của nàng, biết hiện tại cũng không thích hợp đàm luận những thứ này, cho nên cười nói:

- Yên tâm đi, sẽ có một ngày, tôi sẽ nói tất cả bí mật cho cô.

- Cậu có rất nhiều bí mật sao?

Đường Vũ Khê hỏi ngược lại.

- Người nào cũng có rất nhiều bí mật.

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ cô không vậy?

Đường Vũ Khê đang muốn nói gì, lúc này có một người đi đến, nói với Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, có thể quấy rầy ngài một chút hay không?

Bị cắt đứt thời gian thân mật với Đường Vũ Khê, Tùy Qua vốn có chút không vui, nhưng thấy giọng nói khách khí của người này, cũng không tiện nổi giận. Hắn đưa mắt nhìn người vừa đi tới, nhất thời bị thu hút.

Tùy Qua từng gặp qua hòa thượng.

Nhưng, hòa thượng đẹp trai như vậy, đây là lần đầu tiên Tùy Qua nhìn thấy.

Không chỉ có Tùy Qua, ngay cả Đường Vũ Khê đứng bên cạnh, cũng bị vị hòa thượng trước mặt này thu hút ánh mắt.

Tăng nhân trước mặt Tùy Qua xấp xỉ tuổi hắn, con mắt như sao sáng, khí chất ôn nhã, tăng y như tuyết, có loại khí chất bất nhiễm phàm trần. Hơn nữa dáng vẻ của tiểu hòa thượng này rất đẹp, đến mức Tùy Qua thật sự muốn đánh một quyền, đập dẹp gương mặt tuấn tú của đối phương.

Trên đỉnh đầu bóng loáng của tăng nhân thiếu niên này có điểm năm vết sẹo, cho thấy hắn thật sự là một đệ tử cửa phật, hơn nữa còn có địa vị nhất định.

- Một hòa thượng đẹp như vậy để làm gì?

Tùy Qua đồng học ê ẩm thầm nghĩ, đây không phải lãng phí tài nguyên sao.

- Tiểu tăng là Diên Vân. Là y tọa tăng của dược cục Thiếu Lâm tự.

Thiếu niên tăng nhân tuấn tú phong độ này thi lễ với Tùy Qua một cái.

- Ngài chính là Diên Vân đại sư?

Đường Vũ Khê đột nhiên kinh ngạc nói, nghe ngữ khí của nàng, thiếu niên tăng nhân này tựa hồ còn là một danh nhân.

Tùy Qua hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Đường Vũ Khê lại biết thiếu niên tăng nhân này, nhưng lúc này lại không hỏi nhiều.

- Đúng vậy.

Diên Vân nho nhã lễ độ nói, lại nói với Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, lúc trước hai đệ tử của La Hán đường có chỗ đắc tội với ngài, xin hãy tha lỗi. Bây giờ tiểu tăng gọi bọn họ tới xin lỗi Tùy tiên sinh.

Diên Vân vẫy vẫy tay về phía cửa bãi đậu xe.

Tùy Qua vừa nhìn, quả nhiên hai hòa thượng mập Diên Tính, Diên Định đang hấp tấp bước nhanh tới. Điều này làm cho Tùy Qua có chút kinh ngạc, dựa theo suy đoán của hắn, với thủ đoạn của Sơn Hùng, hai hòa thượng Thiếu Lâm này ít nhất còn bị giam đến mười ngày nửa tháng mới có thể ra ngoài, không ngờ lúc này mới được một tuần, hai vị này lại được thả ra.

Như thế xem ra, lực ảnh hưởng trong xã hội của Thiếu Lâm tự, đúng là đã thẩm thấu đến rất nhiều địa phương.

- Tùy tiên sinh, lúc trước đắc tội, xin tha lỗi.

Hai hòa thượng Diên Tính, Diên Định của Thiếu Lâm tự, lại rất hàng phục cúi người xin lỗi Tùy Qua, hoàn toàn không còn tư thế vênh váo tự đắc lúc trước.

Điều này làm cho đánh giá của Tùy Qua đối với Diên Vân lại tăng lên một cấp bậc.

Theo Tùy Qua thấy, mặc dù Diên Vân hòa thượng đều có chữ lót giống như Diên Tính, Diên Định, nhưng xét về địa vị, hiển nhiên Diên Tính, Diên Định căn bản không thể đánh đồng với Diên Vân, nếu không tuyệt đối sẽ không biểu hiện hàng phục như thế trước quyết định của Diên Vân.

Thiếu Lâm dược cục, y tọa tăng.

Tùy Qua đột nhiên cảm giác được, hiểu biết của mình đối với Thiếu Lâm tự quả thật quá ít.

Đầu tiên là điều tra tăng của La Hán đường, sau đó lại chui ra một y tọa tăng của Thiếu Lâm dược cục, những danh hiệu này quả thực quá kỳ quái. Dựa theo hiểu biết của Tùy Qua, Thiếu Lâm tự là một ngôi chùa nổi danh, là một môn phái võ học mà thôi. Nhưng, suy nghĩ cẩn thận, lời nói của Diên Vân thật ra cũng có đạo lý, Tùy Qua từng xem qua không ít sách võ hiệp, cao tăng trong Thiếu Lâm tự không chỉ có võ học tu vi kinh người, thánh dược chữa thương cũng được xem là trân phẩm trong chốn võ lâm lúc ấy, thường cực kỳ linh hiệu.

Mặc dù kỳ quái, nhưng có câu nói "Không đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười".

Diên Vân hòa thượng khách khí như thế, Tùy Qua cũng không thể quá vô lễ, đành phải kìm nén hỏi:

- Diên Vân đại sư, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì, mời nói thẳng vào vấn đề.

- Chi bằng chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh nói chuyện?

Diên Vân dò hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.