- Yên tâm.
Lão Vương cười hắc hắc:
- Mấy chuyện lặt vặt này, tôi rất có kinh nghiệm.
Cho nên, Tùy Qua đã rất nhanh bị đưa tới một căn phòng tối bí mật.
Phòng tối, thật ra cũng không tối, hơn nữa ánh đèn rất sáng, sáng đến mức thậm chí không mở mắt ra được.
Lão Vương cảnh quan nói với Tùy Qua:
- Tôi là một người thô kệch, không có nhiều văn hóa, sau khi chuyển nghề, được phân đến cục cảnh sát, bởi vì văn hóa thấp, chỉ có thể làm những việc tốn sức như vậy. Vốn tôi không có hứng thú gì với công việc tra hỏi, nhưng trải qua hơn mười năm tôi luyện, bản thân tôi thật sự thích công việc này. Tôi thích nghe đám bại hoại các người kêu rên, xem các người khóc rống... Đúng rồi, cậu thích roi da hay ghế điện? Cũng có lựa chọn khác, nhưng tôi thích chơi bắt đầu từ cấp thấp.
- Ngài hưng phấn như vậy, vậy cứ tùy ngài đi.
Tùy Qua bình thản nói.
- Ngươi chính là "tiệc đứng".
Lão Vương cười hắc hắc, khóa Tùy Qua lên một giá thép, sau đó rút ra một cây gậy cảnh sát, vỗ vỗ trong tay mấy cái, đột nhiên hung hăng quất một côn lên ngực Tùy Qua.
Ầm!
Một côn này, lực đạo rất lớn, rất mạnh.
Lão Vương đồng chí vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng kêu rên, nhưng sau chốc lát, Tùy Qua cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hơn nữa còn cười hì hì nhìn hắn, nói:
- Không sao, lão đồng chí, phiền ngài tăng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3150326/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.