- Hai mạch Nhâm Đốc đả thông, đây chính là cao thủ trong sách võ hiệp!
Lục Hổ có chút hăng hái nói:
- Khó trách, con rắn mới vừa chạm đến thân thể của ngài, đã bị chân khí của hắn chấn chết. Nói như vậy, bất luận kẻ nào muốn đánh lén ngài, vừa chạm vào thân thể của ngài, ngược lại sẽ bị chân khí của ngài đả thương?
- Đúng vậy.
Trình Thiên Du đáp.
Lục Hổ đặt chén rượu đỏ xuống bàn làm việc, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một khẩu súng lục màu đen, quay vòng vòng trên đầu ngón tay, cười nói:
- Nếu tôi dùng cái này, có thể làm ngài bị thương hay không?
Trình Thiên Du nhìn khẩu súng trong tay Lục Hổ, xem thường nói:
- Võ công thiên hạ chỉ chú trọng nhanh. Với tốc độ của viên đạn, có thể làm tôi bị thương. Nhưng trong mười bước, ngài còn chưa nổ súng, đã bị tôi bắt được. Ngoài mười bước, tôi có đủ thời gian tránh ra.
- Nếu tôi cho người dùng súng bắn tỉa bắn thì sao?
Lục Hổ tựa hồ vẫn thắc mắc.
Trình Thiên Du do dự một lát, khẽ thở dài:
- Nếu là bắn tỉa, tôi không tránh thoát.
Đây chính là chỗ bi ai của người tập võ. Ở thời đại hiện giờ, mặc cho ngươi có võ thuật cao bao nhiêu, cũng không chống cự được món đồ chơi giết người này. Cho dù ngươi có thể ngăn trở đạn, chẳng lẽ ngươi có thể ngăn trở đạn pháo, ngăn trở đạn hỏa tiễn? Tỷ như Trình Thiên Du, tập võ mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3150319/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.