- Thì ra là như vậy.
Đường Vũ Khê nói:
- Cậu không đưa bí phương cho hắn sao?
- Dĩ nhiên là không. Hắn nằm mơ đi!
Tùy Qua hừ nói.
- Đúng là không thể để những người rắp tâm bất lương nhận được bí phương. Dược thảo, vốn là để tế thế cứu người. Thuốc men cũng lấy cứu người là tôn chỉ, nhưng hiện tại công ty thuốc và bệnh viện đều xem người bệnh như cây rụng tiền, ra sức bóc lột. Một số bệnh nhân, vừa phải chịu đựng sự thống khổ do ốm đau mang đến cho thân thể, vừa phải gánh chịu tiền thuốc thang kếch xù cho gia đình, những người này. . . quả thực không bằng súc sinh!
Đường Vũ Khê căm hận nói.
- Tôi cũng dùng thuốc cao dán kiếm tiền...Cô không phải vòng vo tam quốc mắng tôi chứ?
Tùy Qua có chút lúng túng nói.
- Hừ, đám người lòng dạ hiểm độc đó so với cậu có là gì.
Đường Vũ Khê khẽ mỉm cười nói, lại nhớ lại tình cảnh ngày đó trên xe lửa:
- Nhưng, lần đầu tiên chúng ta chạm mặt, cậu cũng thật ghê tởm, một tờ thuốc dán lại dám bán cho tôi chín mươi chín đồng.
- Không phải chứ, còn ghi hận đến bây giờ sao?
Tâm tình Tùy Qua hơi có chút vui vẻ:
- Nói thật, tôi thu của cô chín mươi chín đồng, chính là muốn làm cô tức giận.
- Tại sao cậu lại đáng ghét như vậy?
Đường Vũ Khê nói.
- Bởi vì tôi muốn cho cô nhớ kỹ tôi.
Tùy Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3150310/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.