Hôm nay, trên cổ Thẩm Quân Lăng cũng quàng một cái khăn màu trắng, loáng thoáng có kiểu dáng tương tự như khăn quàng của Đường Vũ Khê.
Sau khi khẽ thất thần, Tùy Qua hỏi Thẩm Quân Lăng:
- Sao cô lại tới đây?
- Tôi từng nói rồi, khi cậu hạnh phúc, tôi sẽ yên lặng tránh ra; khi cậu bất hạnh, tôi sẽ xuất hiện.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Cô chưa từng nói lời này.
Tùy Qua nói, lại uống thêm một chén rượu.
- Như vậy, bây giờ tôi nói cũng không muộn, đúng không.
Thẩm Quân Lăng nói.
Tùy Qua cười nhạt, hắn biết không thể nói đạo lý với Thẩm Quân Lăng.
- Hài tử đáng thương, xem ra đây là lần đầu tiên cậu thất tình.
Thẩm Quân Lăng cười cười, lại nói:
- Nhưng, Đường tỷ tỷ của cậu đúng là rất đẹp. Nếu tôi là nam sinh, nhất định cũng không chịu được đả kích như vậy .
- Đả kích? Tôi và cô ấy không có gì cả, cô ấy cũng không bỏ rơi tôi, nói gì đến đả kích.
Tùy Qua nói.
- Vậy đầu cậu có vấn đề sao? Nếu không thất tình..., tại sao lại chạy tới đây mua say?
Thẩm Quân Lăng mắng:
- Làm hại tỷ tỷ ta lo lắng, vội vàng tới an ủi cậu.
- Làm sao cô biết tôi ở đây?
Tùy Qua hỏi.
- Cậu hồn xiêu phách lạc bước đi, đương nhiên không để ý đến sự tồn tại của tôi, nhưng tỷ tỷ này cũng không nỡ nhìn cậu khổ sở như vậy.
Thẩm Quân Lăng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3150264/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.