- Không cần.
Tùy Qua nói:
- Ngài cũng biết, bây giờ tôi tới không phải để uống trà .
- Ừ, là vì chuyện của Vũ Khê?
Hứa Hành Sơn khẽ thở dài:
- Cậu là một tiểu tử tốt, Tiểu Khê cũng là một cô nương tốt, chỉ là, tại sao lại bắt nó bị căn bệnh như vậy. Vũ Khê từ nhỏ đã quấn quýt với tôi, khi bà ngoại con bé còn sống, nó thường đến ở với chúng tôi, nhìn thấy nó trưởng thành, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc....Nhưng bà ngoại nó đã qua đời nhiều năm, hiện tại Tiểu Khê. . . Sợ rằng con bé cũng sắp sửa rồi xa tôi rồi, để lại một mình tôi cô độc trên cõi đời này, sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa.
- Hứa lão, ngài đừng nói như vậy.
Tùy Qua nói:
- Ngài yên tâm, tôi sẽ tìm được Vũ Khê .
- Ừ, tôi tin tưởng cậu.
Hứa Hành Sơn nói:
- Nhưng, chuyện chữa bệnh cũng đừng gượng ép mình quá, có thể chữa khỏi đương nhiên là tốt nhất, không thể chữa, cũng cho nó khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng.
- Tôi biết.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, đầu tiên tôi muốn biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu.
- Chuyện này. . . Tôi sợ không thể giúp được cậu.
Hứa Hành Sơn nói.
- Không sao.
Tùy Qua nói:
- Lão không ngại nghĩ xem, trước kia khi Vũ Khê còn bé, thích đi đâu. Ngoài ra, có chỗ nào cô ấy muốn đi, nhưng lại chưa từng đi .
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3150261/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.