Chương trước
Chương sau
Nhưng ở hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Lưu Trung Hải biết mình khẳng định đã hoàn toàn đắc tội Trữ Bội, tình thế đã đâm lao phải theo lao. Nghĩ đến đây, Lưu Trung hải cắn răng, quyết định rõ ràng hoặc là không làm, nếu làm phải làm đến cùng, trước đuổi tiểu tử Tùy Qua rồi tính sau. Mặc dù Trữ Bội là phu nhân hiệu trưởng, nhưng cũng không có quyền lợi ngang nhiên can thiệp vào quyết định của viện hệ!

Vì thế Lưu Trung Hải cố nén tức giận nhìn Trữ Bội nói:

- Trữ phu nhân, tôi không biết cô có hiểu lầm gì với tôi, nhưng hiện tại mời cô đừng can thiệp vào quyết định của viện hệ chúng tôi được chứ?

Trữ Bội cũng biết mặc dù nàng là phu nhân hiệu trưởng, nhưng không thể ảnh hưởng quyết định của viện hệ. Cho nên nàng đến nơi này chỉ có ý định đảo loạn một chút, làm Lưu Trung Hải không biện pháp khai trừ Tùy Qua. Mặt khác trọng yếu hơn chính là nàng hi vọng lấy được hảo cảm của Tùy Qua, như vậy sẽ có cơ hội trị bệnh cho chồng nàng. Nhưng không nghĩ tới Lưu Trung Hải gian hoạt, thấy được uy hiếp của nàng, chuẩn bị hành sử quyền chủ nhiệm viện hệ của hắn, tiền trảm hậu tấu với Tùy Qua. Lúc này xem như Lưu Trung Hải trút hết oán hận lên đầu của Tùy Qua.

- Hiện tại, tôi tuyên bố…

Lưu Trung Hải cầm quyết định xử phạt, cao giọng tuyên đọc.

- Lưu Trung Hải! Chủ nhiệm viện hệ như anh thật sự là uy phong!

Lúc này một thanh âm hùng hồn uy nghiêm vang lên ở cửa phòng học.

- Oh, my God! Hiệu trưởng lại đến đây?

- Hiệu trưởng, là ý gì?

- Nam nhân của Trữ Bội!

- Xem chừng…

Bên trong phòng học lại vang tiếng kinh hô.

Vị hiệu trưởng đại nhân trong truyền thuyết chỉ xuất hiện hai lần trong bốn năm học, hôm nay lại gần gũi hiện ra trước mặt các học sinh, không làm náo động cũng không được. Hơn nữa ở bên cạnh hiệu trưởng đại nhân còn có hai phó hiệu trưởng quản sự.

Đinh linh!

Mắt xem kịch vui sắp trình diễn, nhưng lúc này thanh âm chuông tan học lại vang lên không đúng lúc.

Vào lúc bình thường, chờ sau khi tiếng chuông vang thì người trong phòng học cũng đã vơi một nửa, nhưng hôm nay lại không thấy ai rời đi.

Không chỉ như thế người trong phòng càng gia tăng nhiều hơn.

Thật hiển nhiên một ít học sinh thích bát quái đã nghe được tin tức, thừa dịp tan học lẻn vào phòng.

Khi tiếng chuông vang, những vị lãnh đạo trên bục giảng không ai nói gì, nhưng không khí căng thẳng ngày càng rõ ràng.

Vị giảng dạy giảng bài đã lặng yên lui ra sau vài bước, hiển nhiên không muốn bị liên lụy vào.

Người nào cũng biết khi tiếng chuông dừng lại, là thời gian hiệu trưởng đại nhân bão nổi.

Tiếng chuông rốt cục dừng lại.

Sắc mặt Lưu Trung Hải thật khó xem. Bởi vì tiếng chuông đối với hắn mà nói chẳng khác gì tiếng chuông tử vong.

Nếu đối mặt với hiệu trưởng phu nhân, Lưu Trung Hải còn có thể kiên cường, nhưng lúc này là hiệu trưởng đại nhân, hắn không có khả năng đối kháng. Phải biết rằng cấp bậc của hiệu trưởng Đông đại chính là cấp phó bộ, cho dù là chủ tịch thành phố Đông Giang cũng phải cho hắn bảy phần mặt mũi. Cho nên ở trước mặt hiệu trưởng, vị chủ nhiệm viện hệ Lưu Trung Hải này quả thật không tính là gì, lúc này Lưu Trung Hải bỗng nhiên có chút hối hận.

Vì nhất thời tức giận, đáng giá sao?

Nhưng việc đã đến nước này, Lưu Trung Hải chỉ có thể cắn răng đi tới. Vì thế hắn ra vẻ trấn định nhìn Dương Chấn Thanh nói:

- Dương hiệu trưởng, thật sự không nghĩ tới viện hệ chúng tôi muốn xử lý một học sinh vi kỷ, chút việc nhỏ như vậy cũng có thể kinh động ngài.

Lưu Trung Hải không thẹn là người làm lãnh đạo hành chính, nói chuyện quả nhiên có thâm ý. Đầu tiên đem mũ “vi kỷ” trùm lên đầu Tùy Qua, như vậy hắn có lý do khai trừ người. Tiếp theo hắn nói chỉ là một việc nhỏ cũng kinh động hiệu trưởng, như vậy ngụ ý Dương Chấn Thanh hẳn có liên hệ với Tùy Qua, cho nên mới cố ý đến can thiệp việc này. Nếu Dương Chấn Thanh băn khoăn thanh danh, không thể làm được thái quá.

Một câu này xem như cao minh.

Nhưng Lưu Trung Hải lại quên đối thủ của mình là Dương Chấn Thanh, là người lãnh đạo trực tiếp. Dương Chấn Thanh có thể hỗn lên vị trí hiệu trưởng, không chỉ dựa vào học thuật đạt thành tựu cao, hơn nữa thủ đoạn luồn cúi cùng nghệ thuật làm lãnh đạo. Cho nên Lưu Trung Hải muốn ở trước mặt Dương Chấn Thanh đùa giỡn “nghệ thuật nói chuyện” của lãnh đạo, thật sự tìm lầm đối thủ, quả thật là múa rìu qua mắt thợ.

Dương Chấn Thanh thật bình tĩnh nói:

- Xem ra ở trong mắt Lưu chủ nhiệm, chuyện phát sinh trong trường học chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi sao. Nhưng suy nghĩ của anh sai lầm rồi! Còn là sai hoàn toàn!

Nói tới đây, Dương Chấn Thanh đề cao thanh âm:

- Hiện tại người lãnh đạo quốc gia chúng ta, luôn nói lấy nhân làm gốc. Thân là tầng quản lý trường học, lấy nhân vi bổn, chính là lấy học sinh làm gốc! Cho nên chuyện phát sinh trong trường học không phải việc nhỏ! Mà chuyện khai trừ một học sinh, càng không phải là việc nhỏ, là đáng giá cho chúng ta thận trọng lo lắng, là chuyện lớn phải suy nghĩ kỹ!

Nói tới đây, Dương Chấn Thanh cố ý dừng một chút.

Quả nhiên bên trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Các học sinh vẫn còn đơn thuần, luôn dễ dàng bị các vị chính trị gia cùng diễn thuyết gia khôn ngoan hấp dẫn.

Dương Chấn Thanh rất hài lòng biểu hiện của các học sinh, tiếp tục nói:

- Xem ra các học sinh đều đồng ý cách nhìn của tôi. Lưu chủ nhiệm, tư tưởng nhận thức của anh còn cần được tiến bộ cùng đề cao đó!

- Nhưng mà, Tùy Qua đồng học dù sao cũng đã vi kỷ…

- Vi kỷ?

Dương Chấn Thanh không đợi Lưu Trung Hải nói xong đã ngắt lời:

- Cái gì gọi là vi kỷ? Nội quy trường học chính là quy định học sinh có việc cần rời trường phải xin phép, nhưng không có quy định cần giáp mặt mới xin phép. Huống hồ chúng ta là người quản lý trường học, cũng có thể cùng nhau tiến tới. Hiện tại quốc gia không phải đề xướng làm việc giảm bớt sử dụng giấy tờ, tiết kiệm tài nguyên sao, phương thức xin phép như vậy vì sao không thể dùng email đây? Chẳng lẽ phải giáp mặt chuyển giấy xin phép mới được? Anh làm việc phương thức khô khan như vậy, làm sao có thể thích ứng với sự phát triển nhanh chóng của các trường đại học hiện tại đây? Còn nói gì đến việc kết giao với trường đại học nhất lưu quốc tế đây?

Dương Chấn Thanh đổ ra một đống đạo lý lớn làm Lưu Trung Hải á khẩu không thể trả lời, sau đó Dương Chấn Thanh tiếp tục nói:

- Bất kể nói thế nào, Tùy Qua đồng học đích thật là xin phép, hắn dùng phương thức email thực hiện quy định của trường học. Nhưng trái ngược lại, anh làm chủ nhiệm viện hệ, đối mặt với email xin phép của học sinh anh có đưa ra chỉ thị phê duyệt sao? Không có! Đầu tiên anh đã nghĩ đến học sinh dùng loại phương thức xin nghỉ này làm tổn hại quan uy của anh! Sao anh không suy nghĩ, một học sinh, ở dưới tình huống thế nào mới chọn dùng phương thức gởi email đến xin phép đây? Là bởi vì hắn có chuyện gấp gáp, hay gặp phải khó khăn gì? Làm lãnh đạo viện hệ, làm đạo sư sinh hoạt cho học sinh, anh có nghĩ tới làm sao đi lý giải cho học sinh, quan tâm cho học sinh đâu!

Vỗ tay, tiếng vỗ tay vang như sấm.

Lời nói của Dương Chấn Thanh đầy khí phách, hoàn toàn nói đúng tâm khảm của học sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.