Lúc này, một thanh âm hùng hồn vang lên, người đứng bên ngoài từ từ bước vào.
- Phụ thân!
Tống Lập Hào vội vàng hành lễ.
Thì ra người trung niên nhân này chính là Tống Thiên Húc, phụ thân của Tống Lập Hào, cũng là gia chủ hiện tại của Tống gia.
Tống Thiên Húc nhìn nhi tử, khiển trách:
- Lập Hào, cha rất kỳ vọng vào con, con đừng làm cha thất vọng.
Tống Lập Hào chán nản nói:
- Con vốn tưởng rằng với tu vi của mình, không được tính là là kỳ tài ngút trời, cũng có thể xem là nhân trung long phượng. Ai ngờ, tiểu tử kia cũng không biết từ nơi nào nhô ra, tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ! Con. . . Con còn không bằng một tiểu tử nhà quê!
- Ai nói con không bằng?
Tống Thiên Húc trầm giọng nói:
- Con đường tu hành vốn không bằng phẳng, phải trải qua rất nhiều ngăn trở và các loại ma luyện. Lần này, con gặp phải một đối thủ như vậy, gây tổn hại nhuệ khí, không phải là chuyện xấu.
- Không phải là chuyện xấu?
Tống Lập Hào tức giận không tự kìm hãm được nói:
- Vì tiểu tử kia, Thẩm gia lại dám cự tuyệt hảo sự giữa con và Quân Lăng! Tiểu tử nhà quê chết tiệt, con rất muốn tận tay giết chết hắn.
- Tận tay giết chết? Vì sao con không cầu trợ ta?
Tống Thiên Húc bình tĩnh hỏi.
- Bởi vì, con muốn tận tay giết chết hắn!
Tống Lập Hào nói:
- Con muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3149917/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.