Chương trước
Chương sau
Diên Vân hòa thượng cười khổ nói:

- Hắn đã kêu một sư đệ đến khuyên nhủ tôi trở về Thiếu Lâm tự. Nhưng lại bị tôi cự tuyệt. Một khi tôi trở về, sẽ không ra ngoài được nữa.

- Cần tôi làm cái gì, cứ mở miệng là được.

Tùy Qua thành khẩn nói:

- Cho dù phải trở thành đối thủ của Thiếu Lâm tự cũng không sao cả.

Lần này Diên Vân hòa thượng tới giúp Tùy Qua, đích xác là một lời nói một gói vàng, đầy nghĩa khí. Cho nên, nếu Diên Vân hòa thượng quả thật có chuyện gì khó xử, Tùy Qua đương nhiên cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.

- Tôi đã kêu vị sư đệ kia chuyển lời cho sư phụ tôi rồi, chí hướng của tôi Thiếu Lâm tự không cách nào thực hiện, cho nên tôi không có ý định trở về.

Diên Vân nói:

- Chỉ có điều, sư phụ tôi nhất định sẽ cho tôi là một con bạch nhãn lang.

- Không đâu.

Tùy Qua nói:

- Sư phụ ngươi dưỡng dục ngươi bao nhiêu năm, đương nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của ngươi.

- Ai, hi vọng như thế.

Diên Vân hòa thượng ai thán.

- Không cần ủ rũ như vậy.

Tùy Qua cười nói:

- Hiện tại, cục diện đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt.

- Đúng vậy.

Diên Vân nói:

- Nếu có thể thực hiện hoài bão trong lòng, cho dù bị sư phụ hiểu lầm, đó cũng là đáng giá.

- Tóm lại, nếu có chuyện gì, nhất định phải báo cho tôi, tôi quả quyết sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Tùy Qua lại nhắc nhở Diên Vân.

- Ừ.

Diên Vân gật đầu, trở về “Phòng thí nghiệm” của hắn, tiếp tục nghiên cứu phương thuốc.

Còn Tùy Qua trở về giáo khu Phát Phong.

Tùy Qua không bước vào trường học, vô tình đi về phía Tê Hà sơn, hi vọng không khí thanh tĩnh, rét lạnh có thể làm cho đầu óc hắn thanh tĩnh một lát, sau đó nghĩ ra một sách lược vẹn toàn.

Két!

Lúc này, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên cạnh Tùy Qua.

Sau đó, từ trên xe nhảy xuống một người thanh niên mặc tây phục màu trắng, tóc dài, rất đẹp trai, nói với Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, xin dừng bước.

- Tôi biết ngươi sao?

Tùy Qua bình thản hỏi.

Đối với nam sĩ đẹp trai hơn mình, Tùy Qua đương nhiên mang một loại địch ý.

- Tùy tiên sinh, trước kia có nhiều mạo phạm, xin tha lỗi.

Người thanh niên trịnh trọng nói, hai đầu gối khụy xuống, giống như muốn quỳ xuống trước mặt Tùy Qua!

Cha mẹ nó! Đây là tình huống gì?

Thấy người thanh niên này chuẩn bị quỳ xuống, trong lòng Tùy Qua thực sự kinh ngạc.

Chẳng lẽ nhân phẩm bộc phát? Người đẹp trai như vậy cũng tự ti mặc cảm?

Hay là hắn bị bệnh thần kinh?

Tùy Qua vươn tôiy ra, kéo bả vai người này, khiến hắn quỳ xuống không thành công.

Vô công bất thụ lộc, huống chi còn là tiếp nhận quỳ lạy của người khác.

Ai biết trong chuyện này có âm mưu gì hay không.

- Vị tiên sinh này, tôi không quen biết ngươi, sao có thể tiếp nhận lễ lớn như vậy?

Tùy Qua bình thản hỏi.

- Tôi là Tống Lập Hào.

Người thanh niên nói, hắn cho rằng một câu nói cũng đủ để Tùy Qua biết lai lịch của hắn rồi.

Quả nhiên, Tùy Qua vừa nghe cái tên “ Tống Lập Hào”, lập tức hiểu ra rất nhiều.

Tống Lập Hào là ai?

Tin đồn là người thừa kế tương lai của Tống gia, cũng là con rể hụt của Thẩm gia. Thẩm Quân Lăng quả thật không nói láo, Tống Lập Hào đúng là rất tuấn tú, rất có phong thái công tử thế gia.

- Mẹ kiếp, thật không công bằng! Tại sao tình địch của mình luôn đẹp trai hơn mình!

Trong lòng Tùy Qua thầm mắng.

- Tống Lập Hào.

Tùy Qua nói:

- Ngươi rút cuộc đã làm chuyện gì, mà phải mang đại lễ tới khẩn cầu tôi tha thứ?

Tống Lập Hào rất thành khẩn nói:

- Nếu như Tùy tiên sinh chịu di giá đến “Thu Thủy sơn trang”, tôi sẽ đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho ngài nghe, bao gồm cả chuyện của Tống gia chúng tôi và hiệp hội.

Tùy Qua vốn không có hứng thú, nhưng nghe thấy hai chữ hiệp hội, lập tức hạ quyết tâm:

- Được rồi.

- Như vậy, mời lên xe.

Tống Lập Hào nói.

Thu Thủy sơn trang, nằm ở phương hướng đông nam của Hoa Phong trấn, là một sơn trang tư nhân rất yên tĩnh.

Chẳng qua là, không ngờ nó lại là một trong những sản nghiệp của Tống gia.

Nhưng hôm nay sơn trang lại có vẻ đặc biệt vắng lạnh, sơn trang lớn như thế, bên trong lại chỉ có một người.

Người này, chính là phụ thân của Tống Lập Hào, Tống Thiên Húc.

Khi Tống Lập Hào chở Tùy Qua tới cửa sơn trang, Tống Thiên Húc tự mình ra đón.

Với tu vi Tiên Thiên kỳ của Tống Thiên Húc, đích thân ra đón, cũng là nể mặt của Tùy Qua lắm.

Tùy Qua nhìn Tống Thiên Húc, nói:

- Tống tiên sinh, chúng tôi đã từng gặp mặt hay chưa?

Tống Thiên Húc khẽ kinh ngạc, lần trước khi gặp mặt Tùy Qua, hắn đã cố ý che mặt, hơn nữa thay đổi giọng nói, không ngờ Tùy Qua vừa thấy mặt, đã hỏi như vậy, điều này thật sự khiến Tống Thiên Húc cảm giác có chút khó tin.

Tống Thiên Húc đương nhiên không biết, đây là vì Tùy Qua đã mở ra linh giác. Nhưng chính vì điều này, càng khiến Tống Thiên Húc cảm thấy Tùy Qua có chút bí hiểm.

Tống Thiên Húc tựa hồ biết Tùy Qua sẽ đến, cho nên cũng sớm chuẩn bị một bình trà ngoài vườn hoa.

- Mời ngồi.

Tống Thiên Húc ra dấu tôiy mời Tùy Qua.

Việc nhân đức không nhường ai. Mặc dù không biết hai cha con này có ý kiến gì không, Tùy Qua vẫn ngồi xuống.

Lúc này Tống Thiên Húc mới nhập tọa.

Tống Lập Hào đứng bên cạnh, hắn đương nhiên không thể ngồi ngang hàng với phụ thân hắn.

Nhưng Tống Lập Hào có tư cách châm trà, hắn nhấc bình trà, lần lượt rót trà cho Tùy Qua và Tống Thiên Húc.

Trong chốc lát, hương trà lan tỏa bốn phía.

Tùy Qua nâng chung trà lên, đầu tiên đặt ở chóp mũi ngửi một chút, sau đó thưởng thức một ngụm, khen:

- Không tệ, đây là trà xanh vân vụ tiên. Chỉ có ở đỉnh núi tràn đầy linh khí, mới có thể sinh ra trà này. Xem ra, tổ tiên Tống gia các ngươi đã chọn được một nơi tốt.

Tống Thiên Húc lại kinh ngạc.

Không ngờ Tùy Qua thậm chí mới thưởng thức một ngụm đã nhận ra “trà xanh Vân Vụ Tiên”, phải biết rằng loại trà này, hiện giờ sản xuất cực ít, chỉ có ở Trà Kiếm sơn của Tống gia bọn họ mới có. Loại dã trà trân quý này, Tống gia đương nhiên không thể bán ra, chỉ lấy một ít tặng cho các bằng hữu trong giới tu hành. Về phần thế tục, cho dù là quyền quý có liên quan đến Tống gia, cũng không có tư cách thưởng thức loại dã trà này.

Quyết tâm dựa vào Tùy Qua, đối với Tống Thiên Húc mà nói, vốn chính là một quyết định khó khăn.

Nhưng hiện tại, Tống Thiên Húc càng ngày càng cảm thấy mình đã quyết định sáng suốt.

- Tùy tiên sinh, mạo muội rồi.

Tống Thiên Húc mở miệng nói:

- Lúc trước Tống gia đã làm một số chuyện ngu xuẩn, nếu như tạo thành ảnh hưởng gì với việc buôn bán của ngài, chúng tôi vạn phần xin lỗi.

- A?

Tùy Qua ra vẻ nghi ngờ:

- Ngài nói chuyện ngu xuẩn, là chuyện gì?

- Thật không dám giấu diếm, lúc trước hãng dược Tống thị chúng tôi bán hạ giá, cũng là nhằm vào công ty của ngài.

Tống Thiên Húc nói.

- Các người nhằm vào tôi sao?

Tùy Qua kinh ngạc nói:

- Công ty của tôi có quy mô nhỏ như vậy, tựa hồ không đáng để các người làm như vậy.

Tống Thiên Húc biết, muốn lấy được tín nhiệm và che chở của Tùy Qua, nhất định phải thổ lộ một chút tin tức có giá trị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.