Chương trước
Chương sau
Bởi vì chân mày Đường Vân đang cau chặt lại, vẻ mặt tối tăm, giống như đang gặp phải khó khăn.

Lúc này Tùy Qua cũng cười không nổi, chỉ đưa mắt dò hỏi Đường Vân.

- Tùy Qua, có một việc gấp cần làm phiền cậu.

Đường Vân thở dài:

- Tôi hi vọng cậu lập tức theo tôi rời khỏi nơi này.

Khẩu khí của Đường Vân tựa hồ gặp phải chuyện phiền toái khó giải quyết, hơn nữa còn đang vội vàng cần Tùy Qua trợ giúp.

- Tôi cũng muốn lập tức rời khỏi nơi đây, nhưng anh không phát hiện hiện tại chính tôi cũng có phiền toái sao.

Tùy Qua nói.

- Vũ Khê đã quay về Đế Kinh thị, chúng ta phải nhanh chóng chạy trở về.

Đường Vân nói, ở trong mắt hắn tựa hồ không hề cho rằng hai mươi mấy công an kia có gì phiền toái.

Nhưng trên thế giới này vẫn luôn có chút người không hiểu làm sao “xem xét thời thế”. Một công an thật “chính nghĩa” chặn ngang trước mặt Đường Vân, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Thật xin lỗi, đồng chí quan quân, bạn của anh bị hiềm nghi làm trái pháp luật, cần theo chúng tôi về cục công an, hi vọng anh đừng can thiệp chúng tôi chấp hành cảnh vụ.

- Cút…

Tâm tình Đường Vân đang tối tăm, cho nên không thèm giải thích trực tiếp đá ra một cước đạp bay công an kia.

Những công an còn lại nhìn thấy Đường Vân còn càn quấy hơn cả Tùy Qua, có vài người lập tức rút súng.

Đường Vân nhìn thấy nhóm công an chỉ súng vào mình, chỉ cười lạnh.

Lúc này trên trực thăng có sáu binh lính võ trang tận răng nhảy xuống, trong tay cầm súng trường 95 đột kích nhắm ngay nhóm công an. Nhìn khí tức thiết huyết của họ mà xem, chỉ cần Đường Vân hạ mệnh lệnh bọn họ sẽ không chút do dự xử lý nhóm công an.

Mà hai mươi mấy công an hiển nhiên đều ý thức được vấn đề này. Tuy họ muốn hoàn thành mệnh lệnh của thượng cấp, không tiếc gọi nhịp với một sĩ quan cấp giáo, nhưng bọn hắn tuyệt đối không có dũng khí giằng co với nhóm binh lính võ trang đầy đủ kia.

Tùy Qua biết hiện tại không cần tiếp tục giải thích chuyện gì, lập tức theo Đường Vân đi về phía trực thăng.

Đồng thời hắn cũng gọi Tống Văn Hiên đi theo.

- Lão nhân gia này là ai?

Ánh mắt Đường Vân dừng trên người Tống Văn Hiên.

Là người luyện võ, hắn cảm nhận được lực áp bách của Tống Văn Hiên, mặc dù người kia không nhằm vào hắn.

- Tôi là người hầu của Tùy tiên sinh.

Tống Văn Hiên lãnh đạm nói, nhưng đáp án làm Đường Vân thật giật mình.

Sau khi lên trực thăng, Tùy Qua hỏi:

- Là Vũ Khê gọi anh đến giải vây cho tôi?

- Phải, mà cũng không phải.

Đường Vân nói:

- Thay cậu giải vây nhưng vì có mục đích.

- Mục đích chân thật đây?

Tùy Qua hỏi lại.

- Mục đích chân thật là tôi cần cậu giúp tôi giải vây.

Đường Vân nói:

- Chuẩn xác mà nói, Đường gia cần cậu giúp chúng tôi giải vây!

Tùy Qua nhất thời ngạc nhiên, đột nhiên cảm giác tình huống có chút khó thể phân biệt.

Đường Vân đại khái kể lại tình huống, kỳ thật hắn chỉ dùng một câu đã nói rõ tình cảnh trước mắt của Đường gia.

Đường Thế Uyên bệnh nặng.

Chỉ một câu này đã đủ nói rõ tình huống.

Đường Thế Uyên tuy rằng lớn tuổi, nhưng trước mắt vẫn là cột trụ lớn nhất của Đường gia. Cha của Đường Vũ Khê là Đường Hạo Thiên hiện tại còn chưa hoàn toàn tiếp nhận quyền lợi của cha mình trong quân đội, cũng không có được uy tín của hắn, ngay trong lúc này nếu Đường Thế Uyên bệnh chết hoặc vì bệnh nặng không thể tiếp tục chủ trì công tác, tình huống của Đường gia sẽ không ổn.

Đấu tranh chính trị Hoa Hạ không có phân chia đảng phái, chỉ có phân chia phe phái. Mà tranh đấu phe phái chú ý nhất là đạo cân bằng, một khi cân bằng bị đánh phá, như vậy một bên mất thế sẽ gặp phải phản kích cường đại của đối thủ, thẳng tới khi nào hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh.

Mà lợi thế lớn nhất của Đường gia chính là Đường Thế Uyên.

Cho nên nếu Đường Thế Uyên xảy ra vấn đề gì, thế lực của Đường gia trong quân đội Hoa Hạ xem như đã xong đời.

Cũng chính bởi vì như thế vẻ mặt của Đường Vân mới ác liệt như vậy.

Nếu như là chuyện của Đường gia, loại tranh đấu phe phái chính trị này Tùy Qua căn bản không hề hứng thú tham dự, nhưng sự tình liên quan đến Đường gia, Tùy Qua không thể mặc kệ. Mặc dù nói Đường Vũ Khê “tan vỡ” với Đường gia, nhưng đây chỉ là nói mà thôi, máu mủ tình thâm thì không cách nào thay đổi. Huống hồ nếu như không cần thiết, Tùy Qua cũng không hi vọng Đường Vũ Khê vì mâu thuẫn với gia đình mà không vui.

Hơn nữa Đường Vũ Khê đã cấp bách chạy về Đế Kinh, đã nói rõ trong lòng nàng kỳ thật còn quan tâm sức khỏe của ông nội mình.

Lần này theo Tùy Qua xem ra, có lẽ là cơ hội tốt nhất chữa trị quan hệ giữa Đường Vũ Khê cùng người nhà.

Nói là chữa trị quan hệ cùng người nhà, kỳ thật chỉ là chữa trị quan hệ với Đường Thế Uyên mà thôi.

Trước khi rời khỏi Đông Giang, Tùy Qua quay về hiệu khu Phát Phong một chuyến, cầm theo không ít linh thảo trong nhà ấm.

Hơn hai giờ sau, Tùy Qua cùng Đường Vân ngồi phi cơ đi tới sân bay quân dụng nằm ngoài ngoại ô Đế Kinh.

Lúc này đã là đêm khuya.

Thời tiết Đế Kinh càng tệ hơn Đông Giang, khi Tùy Qua đến sân bay, tuyết đang thật lớn.

Sau khi xuống phi cơ, Tùy Qua cùng Đường Vân ngồi lên một chiếc quân xa nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay.

Phía sau còn đi theo một chiếc xe, bên trong là binh lính mà Đường Vân mang theo.

Trong ấn tượng của Tùy Qua, Đường Vân rất ít mang theo “bảo tiêu”, bởi vì bản thân hắn có tu vi luyện khí kỳ, còn là quân nhân, có đủ năng lực tự bảo vệ mình. Với tình huống ngày thường, Đường Vân căn bản không cần người khác tới bảo hộ.

Cho nên lần này rõ ràng không tầm thường.

Tùy Qua nói với Đường Vân:

- Vân ca, hình như anh thật khẩn trương đi?

- Cậu nói tôi mang theo binh lính sao?

Đường Vân nói:

- Kỳ thật tôi cũng không phải muốn họ theo bảo hộ tôi, mà là lúc này nhất định cần mang theo nhiều người bên cạnh, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có người đúng lúc đưa tin tức ra ngoài.

- Đây chính là Đế Kinh, chẳng lẽ còn có người dám bất lợi với anh?

Tùy Qua kinh ngạc nói.

Đế Kinh là trái tim cùng trung xu của quốc gia.

Dựa theo ý tưởng của Tùy Qua, hẳn sẽ không có ai hành động thiếu suy nghĩ trong Đế Kinh.

Cho dù cường giả tiên thiên như Tống Văn Hiên, sau khi tới Đế Kinh cũng có thể cảm giác được uy nghiêm vô hình.

Đúng vậy, uy nghiêm.

Bởi vì nơi này từng là đế đô của mấy vương triều, là nơi ngưng tụ số mệnh trong truyền thuyết của thần châu Hoa Hạ. Nơi này là nơi tập hợp của người giàu có cùng quan lớn, cũng có chút cao nhân ẩn nấp. Không đến đế đô cũng không biết quan lớn, không đến đế đô cũng không biết cái gì là phú hào chân chính, không đến đế đô không biết còn có nhiều cao thủ như vậy.

Trong truyền thuyết vương triều cổ đại có cao thủ đại nội. Mà hiện giờ đồng dạng cũng có bảo tiêu Trung Nam Hải.

Đương nhiên cũng có ngự y Trung Nam Hải.

Tùy Qua từng gặp được một người, người nọ chính là Cao Bá Minh, nhưng vị ngự y kia tính tình hẹp hòi, làm Tùy Qua thật khinh thường thái độ làm người của hắn.

Về phần bảo tiêu Trung Nam Hải, Tùy Qua chưa từng tiếp xúc qua, hắn không biết cận vệ Hoàng Hạc của Đường Thế Uyên có phải là như vậy hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.