Chương trước
Chương sau
- Muốn chết!

Dạ Quỷ hoàn toàn nổi giận, liên tục bắn mấy phát.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Mấy viên đạn liên tục lướt qua cạnh Tùy Qua, nhưng không bắn trúng người của hắn.

Ca! Ca!

Thanh âm đạn rỗng vang lên.

- Hiện tại tới phiên ta đi!

Tùy Qua cười lạnh một tiếng, khẩu súng trong tay Đường Vân không biết khi nào đã nằm trong tay hắn. Tùy Qua không cho đối phương có thời gian thay băng đạn, giơ súng xoay người bắn thẳng vào một chiếc ô tô cũ nát.

Phanh! Phanh! Phanh!

Tùy Qua liên tục bắn ba phát súng.

Đường Vân thầm than một tiếng, thầm nhủ tiểu tử kia đang làm gì, chẳng lẽ hắn nghĩ có thể tùy tiện bắn lung tung là trúng mục tiêu sao?

Đáp án rất nhanh xuất hiện.

Trong xe ô tô bị bắn trúng kia tóe ra máu tươi!

Máu tươi phun mạnh!

Trong xe phát ra tiếng hét thảm, chính là thanh âm của Dạ Quỷ.

Theo sau chiếc xe kia nhanh chóng biến mất.

- Tùy Qua…ta nhất định sẽ báo thù!

Thanh âm Dạ Quỷ xa xa truyền đến, hiển nhiên đã bị thương nặng.

- Đáng tiếc!

Tùy Qua thản nhiên nói một câu, đem súng ném vào người Đường Vân:

- Khi một người nghĩ biến hóa thành ô tô, mình thật sự không cách nào phán đoán trái tim cùng đầu của hắn nằm ở bộ vị nào.

- Cậu muốn nói chiếc ô tô kia là dị năng giả hóa thành?

Đường Vân hoảng sợ hỏi, hắn không biết Tùy Qua làm sao suy đoán được. Trên thực tế Đường Vân cùng Tống Văn Hiên đều cho rằng Dạ Quỷ là một người biết ẩn thận, nhưng không biết Tùy Qua làm sao đoán được dị năng của đối phương là nghĩ hóa.

- Này rất đơn giản…Tống Văn Hiên, nể tình ông bắt được Thiết Thi, tôi không trách việc vừa rồi ông lười biếng.

Tùy Qua đang định nói chuyện với Đường Vân, lại nhìn thấy Tống Văn Hiên đã trở lại, trong tay còn mang theo Thiết Thi vẫn đang hộc máu.

Tống Văn Hiên tựa hồ bị hắn nói trúng tâm sự, nhưng ngoài miệng không thừa nhận, nói:

- Vừa rồi tôi phải bảo hộ an toàn cho bạn của tiên sinh, ném chuột sợ vỡ bình, cho nên không thể phân thân đi giúp tiên sinh.

- Đừng vô nghĩa!

Tùy Qua quát, trong lòng có chút căm tức:

- Tống Văn Hiên, tốt nhất ông nên nhớ kỹ, không còn lão tử bao che, Tống gia tùy thời đều bị phường hội diệt môn! Cho nên tốt nhất ông đừng nghĩ dò xét năng lực của tôi, điểm mấu chốt của tôi!

- Tùy tiên sinh, tiên sinh nói đúng, lần sau tôi nhất định toàn lực ứng phó!

Tống Văn Hiên cố nén giận nói.

- Vậy ông tốt nhất nhớ kỹ!

Tùy Qua hừ lạnh nói.

Lúc này có ba chiếc xe chạy nhanh đến, dừng bên đường lớn.

Đường Vân nói:

- Là người của chúng ta.

- Vậy nhanh chóng lên xe đi, tôi cũng không muốn tiếp tục bị người truy sát.

Tùy Qua nói, sau đó gọi Tống Văn Hiên:

- Mang theo tên Thiết Thi kia, đợi lát nữa tôi thu thập hắn!

Tùy Qua vắt óc cũng không nhớ nổi mình khi nào đắc tội dị năng giả.

Nhưng lát nữa hắn có thể dò hỏi ra tin tức từ miệng Thiết Thi.

Sau khi lên xe, Đường Vân tò mò hỏi thăm Tùy Qua làm sao biết được Dạ Quỷ giả tạo thành xe ô tô.

- Rất đơn giản.

Tùy Qua nói:

- Nếu Dạ Quỷ là người ẩn thân, đã sớm bị chúng ta phát hiện.

- Vì sao?

Đường Vân hỏi.

- Có lẽ người ẩn thân có thể tàng hình, nhưng hắn có thể biến mất sức nặng sao?

Tùy Qua nói:

- Cho nên nếu hắn ẩn thận, nhất định sẽ lưu lại dấu chân trong tuyết. Người ẩn thân trong loại thời tiết này còn muốn đi ra đánh lén, thật sự là ngu xuẩn. Nhưng tôi không phát hiện dấu chân hắn trên tuyết, chứng minh hắn không phải người tàng hình, hoặc là hắn còn có kỹ năng thứ hai, tỷ như phi hành gì đó, có thể làm người hắn nhẹ nhàng.

- Tôi hiểu được lời cậu nói. Nhưng mà trên tuyết lưu nhiều dấu chân như vậy, làm sao cậu khẳng định không phải dấu chân của người ẩn thân đây?

Đường Vân khó hiểu hỏi.

- Quân giày của anh là số 41, giày vải của Tống Văn Hiên là 40, hơn nữa hắn lưu dấu chân rất cạn, mà tôi thì không cần nói. Ngoại trừ dấu chân của ba người chúng ta, chung quanh còn có 276 dấu chân người khác, nhưng không rõ ràng, ít nhất lưu lại lúc hai giờ trước. Mà sau khi Dạ Quỷ xuất hiện lại không có dấu chân mới…

Tùy Qua giải thích.

- Đợi một chút…làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?

Đường Vân có chút hoảng sợ nhìn Tùy Qua. Hắn không nghĩ tới gặp loại tình huống kia mà Tùy Qua còn biết chung quanh có bao nhiêu dấu chân, mà dấu chân nào của người nhà, của kẻ địch.

- Tôi chỉ liếc mắt vài lần thì nhớ.

Tùy Qua chỉ chỉ đầu óc của mình:

- Lại nói tới tôi làm sao phán đoán hắn nghĩ hóa mà không phải ẩn thân. Nguyên nhân này càng đơn giản, bởi vì tôi có thể nhớ kỹ chung quanh có bao nhiêu dấu chân, dĩ nhiên có thể nhớ kỹ có bao nhiêu chiếc xe báo hỏng. Năng lực của Dạ Quỷ biến hóa thành vật khác, nhưng không thể hoàn toàn biến mất, cũng không thể những vật khác hư không tiêu thất. Cho nên đột nhiên thêm ra một chiếc xe cũ, anh cảm thấy ngoại trừ là Dạ Quỷ thì còn là đồ vật quỷ quái gì?

Những lời này làm Đường Vân bội phục sát đất.

Nhưng hắn lại chợt hỏi:

- Dạ Quỷ vì sao không biến hóa thành bông tuyết đây?

- Nếu hắn có thể hóa thành bông tuyết, hai chúng ta khẳng định xong đời.

Tùy Qua nói:

- Nhưng thật hiển nhiên hắn không được, nếu như tôi đoán không sai, hắn không thể đột phá hạn chế của sức nặng cùng chất lượng khi biến hóa, càng giống như là một loại giả tạo…

- Giống như là tắc kè hoa! Có thể tan thành một thể với hoàn cảnh xung quanh, nhưng không cách nào làm bản thể biến mất?

Đường Vân chợt nói.

- Cũng tương đương như thế.

Tùy Qua gật đầu.

Vẻ mặt Đường Vân toát ra vẻ bội phục cùng tôn sùng thật rõ ràng. Hắn từng khinh thường Tùy Qua, cho rằng người này không xứng với em gái, nhưng trải qua chuyện vừa rồi Đường Vân ý thức được mình đã xem thường người kia. Tu vi cao hơn hắn một bậc thì thôi, mấu chốt là sức quan sát, phân tích cùng phán đoán trong chiến đấu quả thật vượt xa quân nhân chuyên nghiệp như hắn.

Kỳ thật so với Đường Vân, Tống Văn Hiên cũng bội phục lẫn kiêng kỵ Tùy Qua không ít.

Trước đó Tùy Qua đã nói đúng, hắn căn bản không xuất toàn lực, có chút tư tâm muốn xem “lá bài tẩy” của Tùy Qua. Nhưng cho dù hắn có ra tay, nhưng cũng không làm gì được tới hai dị năng giả, nhiều lắm là toàn thân trở ra, tuyệt đối không thể áp chế hai người kia. Hơn nữa Tùy Qua cũng không biểu hiện bao nhiêu lực lượng kinh thế hãi tục cũng đả đánh trọng thương hai dị năng giả, điều này mới là chỗ làm hắn chân chính khiếp sợ.

Gặp phải dị năng giả, tuy làm Tùy Qua có chút kinh ngạc nhưng không quá khiếp sợ.

Trên thế gian này có rất nhiều điều thần bí, đã có người luyện võ, người tu hành, như vậy xuất hiện dị năng giả cũng không có gì là kỳ quái. Huống hồ trong Thần Nông tiên thảo quyết mặc dù không đề cập sự tồn tại của dị năng giả, nhưng có một sinh vật khác, cực kỳ tương tự dị năng giả - Vu!

Vu, từ thời viễn cổ là một tồn tại cường đại. Hoàn toàn khác với người tu đạo, vu một khi thức tỉnh được nhận định là vu, sẽ có thật nhiều lực lượng cùng thủ đoạn mạnh mẽ, làm cho họ cường đại hơn người tu hành bình thường. Nhưng năng lực của vu tăng lên so với người tu đạo càng thêm khó khăn, không vững chắc từng bước như cảnh giới của người tu hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.