- Vậy còn anh, anh có dã tâm gì?
- Anh tham dự cạnh tiêu là muốn đánh vỡ kế hoạch của Dương Sâm.
Tùy Qua nói:
- Nói thế nào con người của anh vẫn đáng tin hơn Dương Sâm đi? Hơn nữa Dương Sâm đã ở nước ngoài vài năm, không biết hắn có cấu kết gì với thế lực nước ngoài hay không, tóm lại nếu để dược vật của hắn chảy vào quân đội, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.
- Được, chỉ có mình anh là đạo đức tốt.
Đường Vũ Khê cười cười, ngữ khí vừa chuyển:
- Nhưng anh nói đúng, Dương Sâm đúng là tâm thuật bất chánh. Nhưng hắn ngu xuẩn nhất là không nên lấy chuyện này đem ra làm giao dịch, bởi vì ông nội sẽ không tiếp nhận bất cứ uy hiếp gì.
- Hắn chưa chắc là ngu xuẩn.
Tùy Qua nói:
- Anh tình nguyện lý giải đó là đắc ý vênh váo. Có lẽ trước khi giao dịch với ông nội em, hắn đã giao dịch xong với thật nhiều người, hơn nữa thành công, cho nên hắn nghĩ ông nội em cũng sẽ nhận điều kiện của hắn. Dù sao trong chuyện sống chết, bất luận là ai cũng sẽ có lòng riêng.
- Anh muốn nói hắn đã thu mua những người khác trong quân bộ?
Đường Vũ Khê lo lắng hỏi.
- Em nghĩ thế nào đây?
Tùy Qua đáp:
- Nói cách khác, hắn biết rõ sẽ đắc tội ông nội em còn dám đi cạnh tiêu hay sao.
Nói tới đây, Tùy Qua đem một quả Đa Lịch Mộc ném vào trong miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3149722/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.